Search This Blog

Wednesday, April 29, 2020

Nga. liên xô. Đế quốc


Có một ảo tưởng tồn tại lâu năm ở VN là Liên Xô tan vỡ do sự sai lầm của Đảng Cộng sản, hay nói chung là do sự yếu kém của mô hình kinh tế chính trị của họ. 

Bọn dâm chủ phản động và lũ chó me Tây hay dùng nó để làm luận điệu chửi bới Trung Quốc và mô hình kinh tế XHCN. 

Tuy nhiên, trên thực tế thì nước Nga ngày nay chẳng khác gì Liên Xô ngày xưa, thậm chí còn "Liên Xô' hơn cả Liên Xô cũ. 

Nó vẫn đi theo mô hình chính trị độc tài, thậm chí độc tài cá nhân; nó vẫn là kẻ thù của Mỹ và Tây Âu; nó vẫn có tiềm lực kinh tế, khoa học, quân sự hàng đầu thế giới; nền kinh tế của nó chủ yếu vẫn trong tay nhà nước, lãnh đạo của nó chủ yếu vẫn là cựu đảng viên đảng CS; và nó vẫn chẳng mất đi một mi li mét đất nào. 

Vậy sự sụp đổ của Liên Xô về bản chất là gì. 

Là cái mà chúng ta vẫn tránh nói đến, các giáo trình đều lảng tránh, nhưng quá hiển nhiên: Liên Bang Xô Viết thực ra là đế quốc cuối cùng của lịch sử. Và sự tan vỡ của nó thực ra là sự tan vỡ của một đế quốc. 

Nước Nga với Liên Xô cũng như nước Anh với UK. Nếu ở Anh bạn sẽ thấy khi nói England (Anh), thì người ta thường hiểu (một cách sai lầm) là UK (Vương quốc Anh, bao gồm vài nước khác); và nói đến UK nhiều khi lại ám chỉ chính nước Anh. 

Nga cũng vậy thôi, khi nói đến Liên Xô cũ thì ai cũng coi nó như nước Nga mở rộng. Làm sao có thể tồn tại một liên bang công bằng giữa một nước Nga khổng lồ về kích thước; hùng mạnh về văn hoá, lịch sử, khoa học, kỹ thuật; giàu có khủng khiếp về tài nguyên, với những tiểu quốc vớ vẩn, vừa nhỏ bé vừa hèn hạ vẫn quen là chư hầu của nó? 

Điều đó cũng hệt như bạn có một cửa hàng bán cá khô và Vincom đến đề nghị bạn tham gia vào mạng lưới cửa hàng của họ vậy. 

Thế nên Liên Xô tồn tại dựa trên một sự cưỡng ép từ Nga, mặc dù tiếng Nga là ngôn ngữ chung, Moskva là thủ đô, tổ chức lãnh đạo là một, nhưng chưa bao giờ nó có được một sự tự nguyện từ mọi nơi. 

Nó tồn tại được lâu như vậy là do lý tưởng cộng sản vẫn cao đẹp, và vẫn có những ưu việt nhất định. Tuy nhiên đến một thời điểm nhất định thì những mâu thuẫn dân tộc vẫn cứ nảy sinh. 

Đó là do người dân các nước nhỏ hơn trong Liên Bang vẫn không thể bị đồng hoá về văn hoá, họ vẫn có những ký ức lịch sử của mình, vẫn có tiếng nói riêng, có các anh hùng dân tộc riêng, có các nhà văn, nhà thơ riêng. 

Đã có nhiều đế quốc như vậy từng tồn tại, như Anh, Pháp, Tây Ban Nha,... nhưng Nga là nước cuối cùng còn giữ được đế quốc của mình, và chút nữa thì họ đã mở rộng nó thêm đến tận bức tường Berlin. 

Nhưng như huyền thoại tháp Babel trong Kinh Thánh, khi người ta không có chung ngôn ngữ và văn hoá, thì kiểu gì cũng không thể dựng xây cái gì đó chung đụng và lâu bền với nhau được. 

Cũng như một cô gái coi Trần Hưng Đạo là anh hùng của mình thì không thể ngủ mãi cùng giường với một thằng Tây coi Napoleon là anh hùng của nó được. 

Vậy nên sự tan vỡ của Liên Xô chỉ là một tất yếu lịch sử, và nó tuyệt nhiên chẳng liên quan gì đến sự thành bại của lý tưởng XHCN, một giấc mơ mà mọi dân tộc đều tìm cách hướng đến.

No comments:

Post a Comment

Phật giáo vs cúng sao

Nhiều người nói Phật giáo bây giờ biến tướng, cúng sao giải hạng mê tín dị đoan... Nhưng mất đi cái đó rồi, nhóm những con người có ít họ...