Search This Blog

Wednesday, September 29, 2021

KINH NGHIỆM HỌC TIẾNG ANH

Có mấy cụ hỏi cái này, lại phải đào mộ phát! 🙂 viết từ 2016
KINH NGHIỆM HỌC TIẾNG ANH
Thấy mọi người trao đổi rôm rả về chủ đề học tiếng Anh, xin phép góp thêm chút kinh nghiệm nhỏ bé của tôi để anh chị tham khảo! 
Tôi học tiếng Anh để trở thành phiên dịch và biên dịch chuyên nghiệp. Trong quá trình học ở đại học và sau này là đi làm đúng theo nghề tôi có học được một số thủ thuật khá hay từ chính những người đồng nghiệp và thầy cô trong trường. Sau đây là một số thủ thuật dạng thực dụng nhất mà tôi thấy chúng ta có thể luyện hàng ngày một cách dễ dàng.
1. Sổ từ và sổ cấu trúc câu: Luôn phải có hai quyển này bên mình. Mỗi trang giấy được chia làm hai bằng cách gấp chúng lại. Một bên để tiếng Anh và một bên để tiếng Việt. Lúc luyện thì gấp một bên lại chỉ nhìn bên kia để nhớ ý nghĩa trong ngôn ngữ còn lại. Cái đó làm chúng ta tăng độ phản xạ và nếu cần thì kiểm chứng số lượng từ cũng dễ hơn. Thường thì một người bản ngữ dùng thành thạo khoảng từ 8,000 -10,000 từ. Nên chúng ta  để giao tiếp thoải mái chỉ cần đạt mức 5,000 là cũng ổn rồi. tất nhiên trog phần này phải chia rõ ra đó là loại từ gì như danh từ, trạng từ, động từ,..Còn cấu trúc thì ghi theo kiểu: turned into doing smt (something) như thế dễ nhớ hơn.
2. Tập viết vô thức: Về người mình quen, về các chủ đề sở thích của mình. Do đó là những thứ mình quen anh/chị sẽ diễn đạt về đó khá thoải mái. Điều quan trọng không phải viết có đúng không mà là viết càng dài càng tốt. Tới lúc chúng ta đạt được ngưỡng mà các thầy giáo của tôi thường dạy là tư duy bằng tiếng Anh không phải bằng tiếng Việt!
3. Tập nghe từ dễ tới khó: Từ cartoon network (có phụ đề và không có phụ đề) tới boyband, girlband sến sẩm và lải nhải lặp đi lặp lại một đoạn điệp khúc, rồi tới Discovery Channel, rồi tới Chính trị như CNN, BBC, sau cùng tới sport, thời tiết. Bài luyện cao nhất mà tôi đã từng dùng hồi sinh viên là xem cả 10 series của loạt phim hài Friends. Do là phim hài nên chúng ta phải hiểu cả ngữ cảnh và hàm ý lẫn tiếng long mới biết họ tính nói cái gì! Hiểu được rồi thì chúng ta sẽ thấy mình không xa lạ với văn hóa của họ.
4. Tập đọc từ dễ tới khó: có rất nhiều cuốn truyện tranh nhỏ, chỉ cần vốn từ khoảng 2,000 từ là đọc được. Rồi nâng dần lên học sách giáo khoa của học sinh các lớp cấp 1, rồi cấp 2, cấp 3. Phức tạp nhất, tôi khuyên thật chúng ta nên đọc các cuốn nói về triết thuyết của người Hy Lạp như của Socrate hay Plato. Không phải để học được những từ vô cùng phức tạp trong đó. Mà điều hài hước là để sau khi đã cố gắng tập trung và đọc một tài liệu toàn các từ ngữ phức tạp cầu kỳ đó anh chị sẽ thấy rằng, khi quay trở lại đọc các tài liệu đời thường thì mình thấy vô cùng dễ dàng! Một lưu ý khác nữa, người phương Tây coi cuốn Kinh thánh là cuốn sách tạo ra tới gần 50% văn hóa của họ nên chúng ta cần có hiểu biết cơ sở về cuốn này cũng như đọc kỹ cách cách dùng từ, cấu trúc cũng như các điển tích trong đó.  
5. Tập nói bằng cách diễn đạt ý của bản thân trong giao tiếp: Một cô giáo người Úc từng gặp tôi hồi ở Đại học có nói việc bắt chước một đứa trẻ con học nói là phương pháp hiệu quả nhất và nhanh nhất. Không cần quan tâm tới cấu trúc ngữ pháp khiến chúng ta thấm nhập cách dùng từ và phản ứng nhanh hơn. Đây chính là dạng bài tập tạo nên phương pháp huấn luyện "Bàn tay nặn bột" nổi tiếng của người Pháp trong đó thầy giáo chỉ hướng dẫn để học sinh tự khám phá tự nhiên và đưa ra các định luật vật lý, toán học của mình dựa trên sự lý giải theo cách mà các em thấy đúng và hợp với mức tư duy của mình nhất! Vì thế hãy nói về mọi thứ trong tầm nhìn của anh/chị đừng ngại. Cứ làm đi đã!
6. Tập nói bằng cách dịch thầm: đây là dạng bài tập dịch chuyên cho người dịch cabin. Nghe từ dễ tới khó và chuyển ngữ sang mà không cần chuẩn bị. Một bài tập rất vui là tập dịch những đoạn thơ khó như trong truyện Kiều. Ví ý tứ phức tạp nên khi dịch phải chuyển thành đơn giản hơn, truyền tải ý là chính. Cứ như vậy thì chúng ta đạt tới độ nhuần nhuyễn linh hoạt trong dùng từ hơn.
7. Tập nói qua trao đổi với người cùng quan tâm: thời sinh viên tôi từng đọc nhiều các cuốn kinh Phật và sách nghiên cứu trong các thư viện tại các chùa lớn ở Hà Nội và sau đó tranh luận với một người bạn Mỹ của tôi theo đạo Tin Lành. Sau một thời gian tôi thấy mình diễn đạt được khá nhiều khái niệm phức tạp trong tôn giáo bằng các từ đơn giản và trực tiếp. Trao đổi nhiều quá, có lúc tôi còn không nhận ra là mình đang nói tiếng Anh. Và tôi thấy đó là cách làm đúng vì nó là dạng sinh ngữ, phải được dùng thường xuyên.
Chúc các anh/chị thành công!

Do Xuan Tung 

Monday, September 27, 2021

INSPIRE - truyền - nhưng không phải truyền cảm hứng

Không hiểu tại sao từ một từ tiếng Anh là "INSPIRE", người ta cứ dịch là TRUYỀN CẢM HỨNG và rồi hàng loạt các lớp "truyền cảm hứng" ra đời, làm méo mó nguyên lý lãnh đạo.
Thực ra, inspire mang hàm ý là KHƠI GỢI (tức là thổi bùng lên những thứ có sẵn trong lòng người khác; ví dụ khơi gợi lòng yêu nước, khơi gợi tinh thần trách nhiệm...). INSPIRE cũng có thể là THÔI THÚC (tức làm cho ai đó có mong muốn làm gì đó, ví dụ thôi thúc ai đó hành động).
Inspire không phải là transfuse (truyền, như truyền máu - blood transfusion)  hay tranfer (chuyển giao, như chuyển giao công việc hay tiền bạc - bank transfer).
Ta không thể "truyền cảm hứng" hay chuyển giao động lực của mình cho người khác mà chỉ có thể khơi gợi hay thổi bùng cảm hứng hay động lực trong lòng họ và giúp họ tự tạo ra cảm hứng hay động lực cho chính mình!
Cũng như ta không thể truyền hay chuyển giao lòng yêu nước của mình cho người khác, mà chỉ có thể khơi gợi lòng yêu nước trong họ (inspire patriotism). Ta không thể truyền hay chuyển giao lòng trung thành của mình đến người khác (để họ trung thành với mình), mà chỉ có thể khơi gợi lòng trung thành (inspire loyalty) hay sự gắn bó của họ đối với tổ chức hay cá nhân...
* Tôi viết nhiều về khái niệm này với mong muốn trong nghệ thuật lãnh đạo, đừng cố đi làm cái việc ngày ngày "truyền cảm hứng" (vì có lúc chính người leader còn bị mất hứng vì nhiều lý do, và không thể có mặt mọi lúc, mọi nơi, gặp mọi nhân viên để mà truyền), mà hãy khơi gợi, thôi thúc, và giúp cho người khác biết cách TỰ TẠO CẢM HỨNG cho chính họ. Đó mới là NGUYÊN LÝ trong nghệ thuật lãnh đạo!

Nguyen Huu Long 

Friday, September 24, 2021

Hàng long thập bát chưởng

Trong thế giới Kim Dung võ hiệp, tổng cộng có 9 vị cao thủ có thể xuất sử Hàng Long Thập Bát Chưởng, chưởng lực mạnh nhất không phải là Kiều Phong?
Trong tiểu thuyết võ hiệp Kim Dung, Hàng Long Thập Bát Chưởng là một môn đại danh đỉnh đỉnh võ công.
Chu Bá Thông đánh giá Hàng Long Thập Bát Chưởng là ngoại môn võ công cực hạn.
Hết thảy có bao nhiêu người, đã luyện thành Hàng Long Thập Bát Chưởng đâu?
Luyện thành Hàng Long Thập Bát Chưởng người, hết thảy có phía dưới chín vị.
Kiều Phong, Hồng Thất Công, Quách Tĩnh, Uông Kiếm thông, Hư Trúc: Hoàn toàn luyện thành.
Gia Luật Tề: Ba bản cũ luyện thành mười lăm chưởng, bản chỉnh sửa sau này học hết thập bát chưởng.
Sử Hỏa Long: Chỉ luyện thành mười hai chưởng, Ba bản cũ miêu tả hắn trong chốn võ lâm khó gặp đối thủ .
Lê Sinh: Chỉ luyện thành một chiêu Thần Long Bãi Vĩ .
Tạ Tốn: Không biết từ nơi nào học được ba chiêu Hàng Long Thập Bát Chưởng, truyền cho Trương Vô Kỵ, Trương Vô Kỵ tuổi nhỏ không có luyện thành.
Về phần Quách Tĩnh đồ đệ, Vũ Tu Văn cùng Vũ Đôn Nho, mặc dù biết chiêu thức, lại hoàn toàn không có luyện thành, chưởng pháp không có chút nào uy lực.
Từ thần điêu Vũ Tu Văn đến Ỷ Thiên Vũ Thanh Anh, hơn một trăm năm đến truyền năm đời.
Vũ gia tử tôn mỗi một thời đại đều tại dốc lòng nghiên cứu bộ chưởng pháp này quyết khiếu, thế nhưng là không có một cái luyện thành.
Hàng Long Thập Bát Chưởng uy lực mặc dù mạnh, nhưng có thể cùng thiên hạ cao thủ nhất quyết thắng bại, chỉ có bốn người.
Bốn người này, theo thứ tự là Kiều Phong, Hồng Thất Công, Quách Tĩnh cùng Hư Trúc.
Hư Trúc là Tiêu Dao phái chưởng môn, hắn tu luyện Hàng Long Thập Bát Chưởng chỉ là vì hoàn thành Kiều Phong tâm nguyện, đem môn này chưởng pháp truyền thừa tiếp.
Hư Trúc cùng người động thủ, phần lớn thời gian, dùng vẫn là Tiêu Dao phái võ công, hắn đối Hàng Long Thập Bát Chưởng sẽ không quá nhiều nghiên cứu.
Lại nói, thân là Tiêu Dao phái chưởng môn, sử dụng Cái Bang công phu, cũng không phải là chuyện đơn giản như vậy.
Cho nên, chúng ta liền loại bỏ Hư Trúc, còn thừa lại Kiều Phong, Hồng Thất cùng Quách Tĩnh ba người.
《 Thần Điêu Hiệp Lữ 》 Nguyên tác có minh xác chỉ ra qua, Quách Tĩnh Hàng Long Thập Bát Chưởng trò giỏi hơn thầy, so với Hồng Thất Công lĩnh ngộ càng sâu.
Mà lại Quách Tĩnh đã luyện thành Cửu Âm Chân Kinh tâm pháp tổng cương, hắn Hàng Long Thập Bát Chưởng so Hồng Thất Công lợi hại là không tranh cãi.
Như vậy, Kiều Phong cùng Quách Tĩnh so sánh đâu?
Ai Hàng Long Thập Bát Chưởng uy lực càng mạnh?
Đại bộ phận độc giả cho rằng, Kiều Phong Hàng Long Thập Bát Chưởng càng mạnh.
Kiều Phong là kỳ tài ngút trời, công phu gì vừa học liền biết, một hồi liền tinh.
Tại Kim Dung võ hiệp chi đỉnh 《 Thiên Long Bát Bộ 》 Bên trong, luận đơn đả độc đấu, Kiều Phong chưa bại một lần.
Cho dù là tại Tụ Hiền trang hay tại Thiếu Lâm Tự trên Núi Thiếu Thất dùng ít địch nhiều, Kiều Phong cũng là mặt không đổi sắc, thong dong phá địch.
Cao thâm tinh diệu Lục Mạch Thần Kiếm, Kiều Phong vẻn vẹn nhìn hai mắt, liền lĩnh ngộ được tinh túy trong đó, tiến tới chỉ điểm Đoàn Dự đánh bại Mộ Dung Phục.
Trong sách nói bất luận cái gì thô thiển chiêu thức đến Kiều Phong trong tay, đều có thể phát huy ra uy lực cực lớn.
Huống chi là khí thế như rồng, bễ nghễ thiên hạ Hàng Long Thập Bát Chưởng?
Quách Tĩnh đâu?
Cùng Kiều Phong so, Quách Tĩnh chính là giống như là một con chậm rãi ốc sên.
Quách Tĩnh thiên tư đần độn, học Giang Nam thất quái thô thiển võ công đều phi thường phí sức, chịu không ít đánh.
Nhưng Quách Tĩnh chăm chỉ khắc khổ, mấy chục năm luyện công không ngừng, thực lực lô hỏa thuần thanh.
Quách Tĩnh thật đần sao?
Quách Tĩnh kỳ thật không có chút nào đần, thiên tư thậm chí có thể so sánh Dương Quá!
Chỉ là Giang Nam thất quái trình độ không đủ, chỉ điểm không được Quách Tĩnh!
Cái này cũng tạo thành mọi người cứng nhắc ấn tượng, Quách Tĩnh rất đần.
Mọi người nhìn xem Quách Tĩnh thành tựu!
《 Xạ Điêu Anh Hùng Truyện 》 Bên trong, Quách Tĩnh mười tám tuổi lúc, chỉ có thể Dương Khang đánh cái ngang tay.
Không có hai tháng, Quách Tĩnh cùng Âu Dương Khắc ngang tay, thậm chí có thể chính diện cứng rắn Mai Siêu Phong.
Yên Vũ lâu về sau, Quách Tĩnh đã có thể cùng Cừu Thiên Nhẫn chính diện giao thủ!
Khoảng cách Quách Tĩnh chiến bình Dương Khang, tính toán đâu ra đấy cũng liền thời gian nửa năm.
Lại qua hơn một năm, tại Hoa Sơn tuyệt đỉnh, Quách Tĩnh trước chiến Hoàng Dược Sư ba trăm chiêu, tái chiến Hồng Thất Công ba trăm chiêu.
Hai mươi tuổi ra mặt liền đuổi sát ngũ tuyệt, hơn ba mươi tuổi đã có vượt qua ngũ tuyệt thực lực.
Mười tám tuổi đến hai mươi tuổi ở giữa, Quách Tĩnh quả thực đột nhiên tăng mạnh.
Lại sau này, ngươi viết như thế nào Quách Tĩnh? Quách Tĩnh so Kiều Phong, Dương Quá đều muốn mãnh!
Cho nên tại 《 Thần Điêu Hiệp Lữ 》 Bên trong, Quách Tĩnh không có chính thức cùng người khác đơn đấu.
Cùng Âu Dương Phong giao đấu, Quách Tĩnh cố kỵ đừng tổn thương vô tội, không dám dùng toàn lực, kết quả cùng Âu Dương Phong bất phân thắng bại.
Về sau, Quách Tĩnh đơn đấu Toàn Chân giáo chín mươi tám người Thiên Cương bắc đẩu đại trận, thành thạo điêu luyện.
Đại Thắng quan anh hùng sẽ, Kim Luân cùng Quách Tĩnh chạm nhau một chưởng, bị đập đến khí huyết cuồn cuộn lời nói đều nói không nên lời.
Tương Dương thành hạ, mười vạn trong quân, Kim Luân, Tiêu Tương Tử, Ni Ma Tinh, Doãn Khắc Tây liên thủ vây công, Quách Tĩnh cõng một bụng ý đồ xấu Dương Quá, y nguyên bất bại.
Nếu không phải có Dương Quá cái này vướng víu, Quách Tĩnh trực tiếp ngay tại mười vạn trong quân đập bay tứ đại cao thủ.
Quách Tĩnh đần sao?
Quách Tĩnh không chỉ có không ngu ngốc, còn có cùng Kiều Phong đồng dạng chiến thần thuộc tính, có thể đánh sẽ đánh!
Chân chính để Quách Tĩnh Hàng Long Thập Bát Chưởng hất ra Kiều Phong, là Cửu Âm Chân Kinh.
Kiều Phong nội lực không kịp Quách Tĩnh, tại Hàng Long Thập Bát Chưởng uy lực bên trên biểu hiện rõ ràng.
Trương Tam Phong nội tâm lời bộc bạch biểu thị, Cửu Dương Thần Công đại thành Trương Vô Kỵ, nội lực đạt tới Quách Tĩnh cảnh giới.
Theo nguyên văn lý giải, Trương Vô Kỵ đối Quách Tĩnh hẳn là thuộc về rất gần, chưa đuổi ngang trình độ.
Kiều Phong nội lực, hoàn toàn không đạt được loại cảnh giới này.
Kiều Phong đánh Du Thản Chi lúc, bởi vì muốn phân ra bộ phận nội lực áp chế hàn khí, ba mươi chiêu về sau, Kiều Phong liền có chút cố hết sức.
Lại nhìn Quách Tĩnh Hàng Long Thập Bát Chưởng, 《 Thần điêu 》 Nguyên tác miêu tả như sau:
Há biết Quách Tĩnh gần hai mươi năm qua cần luyện Cửu Âm Chân Kinh, lúc đầu chân lực còn không hiển lộ, hơn mười chiêu sau, Hàng Long Thập Bát Chưởng kình lực chợt mạnh chợt yếu, chợt nuốt chợt nôn, từ chí cương bên trong sinh ra chí nhu diệu dụng, dùng cái này ngăn cản ba đại cao thủ binh khí, không những không hề rơi xuống hạ phong một chút nào, mà lại nhân cơ hội phản công, càng đấu càng rung động rượu tự nhiên.
Mọi người chú ý nhìn câu này: Từ chí cương bên trong sinh ra chí nhu diệu dụng, điểm này là Kiều Phong làm không được.
Chí cương sinh chí nhu, cương nhu cùng tồn tại.
Quách Tĩnh dùng Cửu Âm Chân Kinh nội lực, giải quyết Hàng Long Thập Bát Chưởng bay liên tục vấn đề.
Kiều Phong muốn theo đuổi cảnh giới nội lực càng thêm tinh thâm này, nhưng qua đời quá sớm, không có thể làm đến loại cảnh giới này.
Quách Tĩnh làm được.
Quách Tĩnh đem Hàng Long Thập Bát Chưởng, Cửu Âm Chân Kinh cùng Thiên Cương Bắc Đẩu tTrận hòa làm một thể.
Quách Tĩnh trong tay Hàng Long Thập Bát Chưởng, một chưởng chất chứa mười ba đạo hậu kình, một đạo mạnh hơn một đạo.
Nói cách khác, nếu như Quách Tĩnh toàn lực đập ngươi một chưởng, ngươi đến tiếp nhận mười bốn chưởng!
Cái này còn không có tính Tả Hữu Hỗ Bác, nếu như tính luôn Tả Hữu Hỗ Bác, chính là hai mươi tám chưởng!
Đương nhiên, Quách Tĩnh cùng Kiều Phong hai cái vị này đều là thế gian trăm năm khó gặp chi kỳ nam tử.
Không chỉ võ công tạo nghệ cao, càng thêm lòng mang thiên hạ, vì nước vì dân, thấy chết không sờn.
Quách Tĩnh hiệp chi đại giả, Kiều Phong chí tình chí nghĩa, đều là chữ 'hiệp' điển hình.
Kiều Phong Quách Tĩnh đều là chân anh hùng, chân hào kiệt, thiết huyết chân hán tử!
< Nguồn từ 1 fan Kim Dung trên Zhihu >


Wednesday, September 22, 2021

C.Ắ.T M.Á.U để đạt KPI

C.Ắ.T M.Á.U để đạt KPI
Một số định nghĩa trong bài viết:
- Bán hàng: Trong bài viết bán hàng được định nghĩa là hoạt động tiếp cận khách hàng, chào hàng, hỗ trợ, chốt sale, hỗ trợ sau bán hàng có sự tham gia của nhân viên kinh doanh.
- Cắ.t má.u: Giảm giá hàng bán
Bài viết gửi đến các bạn sale và quản lý sale đang phải vật lộn với bài toán doanh số cuối tháng.
--
Thưa anh chị, bán hàng là khâu quan trọng hàng dầu của doanh nghiệp kể cả B2B và B2C. Và trong bán hàng yếu tố giá là tiêu chí rất quan trọng hay nói đúng hơn là cực kỳ quan trọng đối với quyết định mua hàng. Dù muốn hay không chúng ta không thể phủ nhận điều đó.
Nhưng khách hàng chê giá cao cũng xuất phát từ nhiều yếu tố. Có người thấy giá cao thật (họ có đủ thông tin của thị trường, đối thủ). Có người chê giá cao bởi vì đơn giản nó là bản năng mua hàng. Có người trả giá vì sợ mua giá cao (chưa đủ thông tin).
Thông thường những bạn sale chưa có nhiều kinh nghiệm sẽ rất sợ khách hàng chê giá cao. Và nghĩ rằng họ biết mọi thứ. Nhưng không đâu các bạn ạ. Không nhiều khách họ đi khảo giá và so sánh chi tiết từng chức năng, từng giá trị bạn mang lại đâu. Đừng sợ, hãy suy nghĩ những vẫn đề sau nhé:
Vì sao khách hàng chê giá cao. Bạn dễ dàng kiểm chức được chỉ sau vài câu hỏi:
1. Không biết anh chị cảm thấy giá bên em cao, thì không biết anh chị đã tham khảo sản phẩm, dịch vụ của bên nào khác chưa ạ?
Câu hỏi này sẽ giúp sale phân loại được khách chê vì họ biết giá của đối thủ chưa:
- Nếu khách đã biết giá của đối thủ và giá bạn cao thì lúc này sale cần xử lý và đưa ra thuyết phục tại sao giá bạn cao hơn. Hãy tập trung vào những giá trị khác biệt sản phẩm, dịch vụ của công ty và bản thân bạn mang lại cho khách. Giá trị gia tăng, hạn chế rủi ro v.v
- Nếu khách chưa biết giá đối thủ thì cơ bản đây là bản năng của họ. Họ muốn được giảm giá vì họ muốn thế thôi. Đi mua cái áo 300k trả được 20k cũng vui mà. Đó cũng là lý do Việt Nam mình hay chơi kiểu kê giá để trả xuống là vừa.
2. Không biết sản phẩm, dịch vụ bên em anh chị còn điều gì không thỏa mãn không ạ?
- Nếu khách trả lời là sản phẩm quá tốt. Rất tuyệt. Không có gì phải bàn nữa. Nếu đã thỏa mãn toàn bộ nhu cầu của khách hàng thì giá cao hơn 1 tí cũng không sao đâu. Khách của bạn sẽ rất ít người bỏ thêm thời gian để tham khảo thêm giải pháp đâu. Tốn thời gian, tốn tiền mà chưa chắc đạt được nhu cầu.
- Nếu khách trả lời chưa: Sale cần đánh giá nhu cầu này có chính đáng không, có cách nào giải quyết khách không và đặc biệt đối thủ có giải quyết được không. Nếu có cách giải quyết cũng hiệu quả tương tự thì quá tốt. Nếu đối thủ có mà mình không có thì mới đau đầu.
--
NÊN CẮ.T MÁ.U KHI NÀO
(lưu ý đây là quan điểm cá nhân phụ thuộc vào phong cách sale. Anh chị có thể tham khảo và phản biện vô tư ạ).
Chỉ nên cắ.t má.u nếu bạn bán B2B, đơn hàng giá trị lớn và giá bạn cao hơn đối thủ, đặc biệt sản phẩm và dịch vụ của bạn và đối thủ có tính tương đồng. Bởi vì chắc chắn số tiền cần cắt sẽ không ít. Và số tiền này khả năng có sức nặng để khách hàng tìm tới đối thủ. Trường hợp này thường sẽ cần thảo luận và phân tích thật kỹ lưỡng.
Còn các trường hợp khác mình luôn từ chối cắt máu vì một số lý do.
Lý do nói với khách hàng:
- Em đánh giá với tiềm năng của anh chị là rất lớn, nên em đưa ra mức giá đã rất sát và tốt so với giá trị em mang lại cho anh chị rồi + Đưa ra một số dẫn chứng cụ thể.
- Em có sự khác biệt rõ ràng với đối thủ, giá em cao hơn vì khúc này đây ạ.
- Em biết anh chị cũng muốn được giảm giá chút ít. Nhưng mà với lý do hiện tại em xin sếp giảm giá thì sẽ rất khó và sẽ mất khá nhiều thời gian.
Lý do của bản thân:
- Muốn bán đúng giá trị mà bản thân và công ty mang lại;
- Nếu chấp nhận giảm giá khác gì khẳng định rằng công ty định giá về giá trị mang lại cho khách hàng là sai.
- Nếu bán B2C thì giá trị bán thường không cao. Việc giảm giá cũng không phải là vấn đề quá lơn trong khâu bán hàng kiểu Direct sale.
--
MỘT SỐ SAI LẦM CƠ BẢN CỦA SALE KHI CẮ.T MÁ.U
- Khách mới chê giá cao là đã vội giảm giá ngay. Vì sợ khách đi mất cho dù chưa xác minh và hiểu trong đầu khách nghĩ gì.
- Chủ động giảm giá để giành khách ngay từ đầu. Kiểu này thì chán lắm. Sale chục năm cũng khó mà khá lên được.
- Luôn nghĩ giá bán của công ty là cao. Lỗi ở đây thuộc về cả bạn kinh doanh và quản lý bán hàng trực tiếp. Chính vì thế bộ phận kinh doanh phải có phân tích cụ thể về sản phẩm, giá bán và những giá trị khác biệt của mình mang lại. Chỉ khi nào sale tự tin sản phẩm mình tốt, giải quyết được nhu cầu khách hàng. Giá bán phù hợp và không cao thì sale mới có thể tự tin bán cho khách hàng và thuyết phục họ về giá trị của sản phẩm công ty mình mang lại được.
Cố gắng bán đúng giá trị của mình và luôn nâng cao khả năng bán hàng từng ngày.

HÃY HỎI WHAT TRƯỚC KHI HỎI WHY!

Tư duy ngược...
HÃY HỎI WHAT TRƯỚC KHI HỎI WHY!
(Tôi ít khi hỏi WHY! Hãy đọc cả phần PS và suy nghĩ để thấy tác dụng thần kỳ của chữ WHAT!)
Hình như cả thế giới nghiện chữ WHY và thần tượng việc hỏi WHY. Vô vàn những khóa học, sách, tài liệu nói về chữ WHY và coi thường chữ WHAT.
Ai cũng nói, hãy bắt đầu bằng câu hỏi tại sao (start with why) theo sách. Điều đó không hẳn là sai, nhưng coi chừng, nó có thể là một cái bẫy.
Suốt 6 năm qua, tôi luôn khuyên thành viên Group PTDNV hãy bắt đầu bằng câu hỏi WHAT (là gì?) thay vì hỏi WHY (tại sao?) như nhiều người vẫn nghĩ.
Hỏi WHAT trước để hiểu cặn kẽ, rõ ràng bản chất của các khái niệm, các thuật ngữ, các công việc, các hoạt động và các quá trình trước khi hỏi WHY, vì trong nhiều trường hợp các bạn không hiểu đúng các thứ này mà đã vội hỏi WHY thì còn tệ hơn hỏi WHAT.
Tôi lấy ví dụ, bạn phải hỏi WHAT (ví dụ, CHIẾN LƯỢC LÀ GÌ?) để hiểu thấu đáo về chiến lược trước khi hỏi WHY (TẠI SAO CẦN CHIẾN LƯỢC?). Bạn phải hiểu MÔ HÌNH KINH DOANH LÀ GÌ trước khi hỏi tại sao mình cần MHKD. Bạn phải nắm chắc VĂN HÓA DOANH NGHIỆP LÀ GÌ trước khi hỏi tại sao cty bạn cần xây dựng VHDN...
Nhiều người không chịu hỏi WHAT để hiểu cho kỹ vấn đề mà đã vội hỏi WHY để bắt đầu làm nó. Cũng tương tự như bạn chưa hiểu Group PTDNV là group gì, thì làm sao bạn có thể trả lời câu hỏi tại sao bạn nên hay không nên tham  gia nó. Bạn đồng ý không?
Suốt 6 năm qua, chúng tôi dành nhiều thời gian để giải thích các khái niệm, các hoạt động và quá trình cho mọi người hiểu đúng bản chất, tức là giúp mọi người (cả trong và ngoài Group) thấu hiểu để khỏi nhầm lẫn. Chúng tôi hỏi WHAT rất nhiều tại các offline, và nhận ra rằng nhiều, rất nhiều người đã hiểu chưa chuẩn các khái niệm, các hoạt động, các quá trình...
Ví dụ marketing là gì, bán hàng là gì, hiệu quả là  gì, hiệu suất là gì... Rồi thì quản lý, quản trị, lãnh đạo là gì, customer insight, sứ mệnh, tầm nhìn, giá trị cốt lõi, chiến lược đại dương xanh, ISO, KPI, OGSM, OKR, BSC  SQC, SPC, customer perceived value là gì?...
Rất nhiều người vẫn còn lơ mơ. Vậy thì làm sao có thể "start with why" (bắt đầu bằng câu hỏi tại sao)?
TÔI BẮT ĐẦU BẰNG WHAT!
Thay vì hỏi Why (Tại sao?) một cách cộc lốc, tôi luôn hỏi What (Điều gì? Thứ gì? Có chuyện gì?). Nhờ hỏi What, mà tôi hiểu ra nhiều vấn đề và người khác cũng vui vẻ và sẵn lòng giúp tôi tìm ra nhiều vấn đề.
Hãy hình dung, thay vì hỏi cộc lốc một cô gái: "Tại sao em không cho anh cưới em?", bạn hãy hỏi một cách nhẹ nhàng, êm ái: "Điều gì còn làm em băn khoăn khi không chấp nhận cho anh cưới em?". Câu hỏi nào sẽ giúp bạn tìm ra nguyên nhân sâu xa và câu hỏi nào tạo được thiện cảm hơn? Tôi tin rằng đó là câu hỏi WHAT (Điều gì...).
Hay thay vì hỏi khách hàng "Tại sao chị không mua hàng của em?", tôi sẽ hỏi: "Điều gì làm chị băn khoăn hay chưa hài lòng về sản phẩm của em?".
Tôi không hỏi: "Tại sao ta phải làm việc này?"; mà tôi thường hỏi: "Ta được gì, mất gì khi làm việc này? Điều gì khiến bạn nghĩ rằng chúng ta nên làm việc này?"... Đó là cách hỏi WHAT của tôi, và tôi thấy nó phát huy tác dụng.
*PS: Bà xã không cho tôi đi nhậu với bạn tối qua. Thay vì hỏi "Tại sao em không cho anh đi  nhậu với bạn?", tôi hỏi: "Điều gì làm em lo lắng khi anh đi nhậu với bạn?". Kết quả là tôi được cấp visa đi nhậu vô tư. Bạn có thấy tác dụng thần kỳ của chữ WHAT chưa?🙂
Long Nguyen Huu - Group PTDNV
(Share tự do!)

Friday, September 17, 2021

HIỆU ỨNG RẮN HỔ MANG TRONG CHÍNH SÁCH NHÂN SỰ

HIỆU ỨNG RẮN HỔ MANG TRONG CHÍNH SÁCH NHÂN SỰ
(bài viết độc quyền trong group HR Talks)
Đây là hiệu ứng khi Nhân sự làm một chính sách mà kết quả lại phản tác dụng mục tiêu đặt ra. Nhẹ thì không hiệu quả, nặng thì tiền mất tật mang.
Lý do gọi là Hiệu ứng rắn hổ mang mọi người có thể tra google, Tuna chỉ chia sẻ trên những kinh nghiệm tư vấn doanh nghiệp của chính bản thân và kết quả của chỉ số hạnh phúc.
Một ví dụ: Chính sách phạt đi trễ (hoặc trừ thưởng chuyên cần nếu nói cho đúng luật):
Chuyện đi trễ gây ra nhiều hậu quả, hệ lụy về quản lý, công việc và tinh thần làm việc mà giá trị thiệt hại gấp nhiều lần so với trừ lương theo giờ công của người đi trễ.

Có 2 chính sách bị hiệu ứng rắn hổ mang thường gặp:
Trễ quá 15 phút phạt 50 ngàn VND: HR kỳ vọng mọi người sẽ đi trễ nhất là 15 phút.
Nhóm ảnh hưởng ít: những người đi trễ từ 15 tới 20 phút, họ chấm công sớm hơn một chút bằng cách chạy nhanh hoặc để xe ngay cổng để chấm công.
Nhóm không ảnh hưởng: những người đi trễ hơn 20 phút và những người lương cao, thậm chí họ chấp nhận phạt và chỉ phàn nàn chút ít.
Nhóm ảnh hưởng xấu: vài người đi đúng giờ và đi trễ ít hơn 15 phút: bây giờ với họ giờ vào làm không còn là 8 giờ đúng nữa mà là 8 giờ 15.
Hệ lụy khác: Sếp thấy nhân viên đi trễ 30 phút vẫn thong thả không gấp gáp và bắt đổi chính sách phạt.
Trễ mỗi phút phạt 3 ngàn VND: HR kỳ vọng giảm mọi tình huống đi trễ.
Nhóm ảnh hưởng ít: những người đi trễ dưới 30 phút, ừ thì nhanh chân chút thì giảm phạt được vài ngàn thôi.
Nhóm không ảnh hưởng: nhóm đi đúng giờ.
Nhóm ảnh hưởng xấu: nhóm đi trễ hơn 30 phút, bây giờ tiền phạt đã hơn 90 ngàn VND, họ thà nghỉ luôn buổi sáng cho rồi hơn là bị phạt. Đôi khi là do bể bánh hoặc con bệnh chứ người trễ nhiều ít khi là do thói quen.
Hệ lụy khác: Bây giờ chính sách đã làm ảnh hưởng tới công việc và tiến độ, năng suất. Các trưởng bộ phận phàn nàn vì nhân viên nghỉ việc vì sợ bị phạt đi trễ.
Chưa tính tới những yếu tố như cấp bị phạt, số tiền phạt có ảnh hưởng tới những vị trí cao hay không trong khi họ chính là người cần gương mẫu (nếu vẫn cần họ đúng giờ) hay hôm qua đi công tác về khuya ...
Dù cuối cùng Tuna có thể dùng đường cong bàng quang và lòng tự trọng để xử lý chính sách phạt đi trễ phù hợp nhưng hiệu ứng rắn hổ mang trong chính sách nhân sự vẫn đang tiếp diễn ở rất nhiều doanh nghiệp.
Như trong chính sách hoa hồng phòng kinh doanh làm cho sự giành khách dẫn đến mất khách hơn là phối hợp tăng doanh số. Như trong chính sách thưởng cuối năm theo thâm niên làm cho sống lâu lên lão làng và nhân viên giỏi mới vào mất động lực, nhảy việc.
Vậy nên để tránh hiệu ứng rắn hổ mang trong chính sách nhân sự mọi người nên đặt mình vào người hưởng chính sách và suy nghĩ họ sẽ nghĩ gì và làm gì, tránh chính sách phản tác dụng cho dù nó đã thành công ở nơi khác. Đừng chỉ làm chính sách dưới góc nhìn của một người nhân sự. Và đừng quên đo lường trước, trong và sau khi triển khai nhé!
Phàm những việc liên quan tới con người đừng nên làm sai vì con người có trí nhớ cảm xúc còn những thứ khác thì không. Mà cảm xúc tiêu cực thì còn nhớ dai hơn cảm xúc tích cực nhiều.
Tuna


Thursday, September 16, 2021

[ZHIHU] Muốn đối phó "trà xanh" thì phải đi trên con đường của "trà xanh", để "trà xanh" hết đường mà đi - [Phần 2]

[ZHIHU] Muốn đối phó "trà xanh" thì phải đi trên con đường của "trà xanh", để "trà xanh" hết đường mà đi - [Phần 2]
_______________
Người dịch: Sao băng cũng vì cậu mà rơi xuống rồi | Bài dịch thuộc quyền sở hữu của dịch giả và chỉ được đăng tải tại Weibo Việt Nam, vui lòng không tự ý repost.
_______________
Tác giả: 任性火羊宝
Nửa năm trước, bạn trai cũ đã đá tôi để ở bên cạnh thanh mai "trà xanh" của anh ta. Lúc gặp lại, "trà xanh" nhanh như chớp quấn lấy bạn trai mới của tôi, muốn dùng thủ đoạn cũ cướp lấy người vốn dĩ thuộc về tôi. Nhưng cùng một kịch bản, tôi sao có thể ngã hai lần. Lần này để xem tôi sẽ đối phó với cô ta thế nào.
Phần 1: https://www.facebook.com/.../weibovn/posts/1012343089630399/
4.
Buổi tối hôm đó, Sở Ngưng nằm mơ thấy Diệp Gia Vũ. Đây là lần đầu tiên sau nửa năm chia tay cô mơ thấy anh ta. Có điều nhân vật chính trong giấc mơ lại không phải Diệp Gia Vũ mà là Từ Hiểu Văn.
Sở Ngưng không thích Từ Hiểu Văn, cô gái được coi là thanh mai trúc mã luôn luôn xuất hiện bên cạnh Diệp Gia Vũ này.
Lúc hai người hẹn hò xem phim, Từ Hiểu Văn cũng đi theo bằng được.
"Ngại quá chị Sở Ngưng, em mới đến thành phố A, còn chưa quen với nơi này. Em không biết hôm nay hai người đi hẹn hò, nếu biết hôm nay Gia Vũ đi xem phim cùng chị thì em đã không tìm anh ấy rồi." Từ Hiểu Văn áy náy nói.
Nếu như biết à, vậy bây giờ biết cũng chưa muộn mà. Nếu đã cảm thấy có lỗi như thế thì hà tất phải tiếp tục đi theo chúng tôi.
Sở Ngưng nghĩ thầm trong lòng nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.
Trong rạp chiếu phim, Diệp Gia Vũ ngồi ở giữa, còn Sở Ngưng và Từ Hiểu Văn mỗi người một bên.
Suốt một tiếng rưỡi chiếu phim, Từ Hiểu Văn với Diệp Gia Vũ luôn âm thầm nói chuyện riêng, còn Sở Ngưng giống như biến thành một người thừa bên cạnh bọn họ.
Xem phim xong, cả ba người ra khỏi rạp, bên cạnh rạp phim có một quán ăn Hồ Nam.
Từ Hiểu Văn nói: "Gia Vũ, không phải anh thích ăn món Hồ Nam sao, hay là chúng ta đến đó ăn đi."
Diệp Gia Vũ nhìn nhìn Sở Ngưng rồi nói: "Sở Ngưng không ăn được cay."
"Chị Sở Ngưng, ngại quá, em không biết, em chỉ nhớ đến Gia Vũ thích ăn cay."
Cô ta thế này là đang bày tỏ tâm ý với Diệp Gia Vũ sao? Muốn nói rằng những gì liên quan đến Diệp Gia Vũ cô ta đều nhớ rõ?
Sở Ngưng không có biểu cảm gì đáp lại: "Không sao."
Đôi mắt Từ Hiểu Văn chan chứa tình cảm nhìn Diệp Gia Vũ: "Gia Vũ đối với chị Sở Ngưng thật tốt, vì chị Sở Ngưng mà không ăn đồ cay, thật khiến người khác ngưỡng mộ."
Diệp Gia Vũ cười: "Em không biết anh phải nhịn khổ sở đến mức nào đâu, để hôm khác hai chúng ta đi ăn, nghĩ đến đã thấy thèm rồi."
Từ Hiểu Văn liếc nhìn Sở Ngưng: "Anh đó, ai lại đi ăn cơm mà không dẫn bạn gái đi cùng chứ, lát nữa chị Sở Ngưng lại giận cho mà xem."
Trong lời nói của "trà xanh", Sở Ngưng lúc nào cũng trong trạng thái tức giận.
5.
Tối hôm qua Sở Ngưng ngủ không ngon, trong mơ toàn là hình ảnh của "trà xanh" Từ Hiểu Văn. Sáng hôm sau thức dậy, Sở Ngưng ở trước gương trang điểm cả nửa ngày mới khiến gương mặt bớt tiều tụy đi một chút.
Một khách sạn lớn sẽ được tu sửa lại trong thời gian tới, công ty vẫn luôn theo dõi hạng mục, muốn lấy cho bằng được hợp đồng này. Giám đốc thiết kế đổi thành Giang Ưng Thần, Sở Ngưng tất nhiên phải báo cáo tiến độ công việc trước đây với anh ta.
Sau khi báo cáo công việc xong, Sở Ngưng chuẩn bị rời khỏi thì Giang Ưng Thần đột nhiên nói: "Gần đây cô không chơi cầu lông nữa à?"
Sở Ngưng hơi ngẩn người, thì ra Giang Ưng Thần đã nhận ra cô.
Sở Ngưng thích chơi cầu lông, mỗi cuối tuần đều đến sân tập luyện. Kỹ thuật của Sở Ngưng rất tốt, thậm chí có khi còn lợi hại hơn cả đàn ông. Lúc trên sân, Sở Ngưng thường hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người, Giang Ưng Thần là một trong số đó.
Cùng chơi cầu lông ở một sân bóng, cũng khó mà không đụng mặt nhau vài lần.
Hôm Giang Ưng Thần đến nhậm chức, Sở Ngưng đã nhận ra anh ta.
"Hai tuần trước có việc cho nên không đi nữa." Sở Ngưng trả lời.
"Tuần này có đi không?"
Sở Ngưng nghĩ ngợi một lúc: "Chắc là có."
6.
Lúc sắp đến giờ ăn cơm trưa, Ngô Đồng lớn tiếng nói: "Bên cạnh công ty có một nhà hàng Nhật mới khai trương, giảm giá 20%, ai muốn đi cùng tôi không?"
Trương Dao xua xua tay: "Không đi, tôi đang giảm béo."
"Giảm cái gì mà giảm, không phải cô thích ăn món Nhật sao?" Ngô Đồng nhướng mày nói.
Từ Hiểu Văn ở bên cạnh nhẹ nhàng nói: "Chị Trương Dao, em thấy chị không béo chút nào, thật đó. Không giống như em, người gầy quá rồi, em còn đang muốn béo lên một chút đây."
Hà Lâm nghe thấy lời này liền cười lớn: "Chị Trương Dao của em ngày nào cũng đến phòng tập nhưng hiệu quả thì chẳng thấy đâu. Hiểu Văn, hay là em nói cho cô ấy em có bí quyết tập luyện gì đi."
Từ Hiểu Văn trả lời: "Em chưa từng đến phòng tập."
Hà Lâm cảm thán: "Đúng thật là, con gái nhà người ta trời sinh đã có thân hình đẹp, không cần tập luyện."
Trương Dao tức giận nói: "Hà Lâm, cậu không nói không ai bảo cậu c.â.m, hôm nay tôi ở lại văn phòng ăn táo."
Từ Hiểu Văn luống cuống, Hà Lâm bèn nói: "Hiểu Văn, đi nào, chúng ta đi ăn cơm."
Lại một người đàn ông thích uống "trà xanh".
Công phu "trà xanh" này của cô ta đối với tên đàn ông nào cũng hiệu quả vậy sao?
7.
Buổi chiều, Giang Ưng Thần đưa Sở Ngưng cùng đi đến khách sạn phía đối tác.
Năng lực của Giang Ưng Thần quả thực không thể xem thường. Tài liệu mà Sở Ngưng đưa cho, anh ta chỉ dùng một buổi sáng để xem hết, còn sửa lại những chỗ bất hợp lý. Có thể thấy bên phía đối tác rất hài lòng với phương án của công ty.
Giang Ưng Thần nhìn nhìn đồng hồ trên cổ tay: "Vẫn còn một số chi tiết chưa nói đến, bây giờ cũng đến giờ cơm rồi, không biết giám đốc Ngô có thời gian cùng chúng tôi ăn một bữa cơm, vừa ăn vừa nói chuyện."
Giang Ưng Thần tính toán thời gian quả thực rất chuẩn xác.
Trên xe, Giang Ưng Thần nói với Sở Ngưng: "Lát nữa ăn cơm đừng có khoe mẽ, việc uống rượu cứ giao cho tôi."
Sở Ngưng nhìn Giang Ưng Thần, ánh mắt có chút phức tạp.
Lúc ăn cơm, Giang Ưng Thần quả nhiên nói được làm được. Chỉ cần có thể uống thay liền triệt để cố gắng đỡ rượu cho Sở Ngưng. Vừa không đắc tội giám đốc Ngô, lại khiến cho Sở Ngưng bớt đi một phần áp lực. Sở Ngưng cảm thán, một bữa cơm làm ăn mà không cần động đến rượu thế này, đã rất lâu rồi cô không được trải qua.
Sau bữa cơm này, chuyện hợp tác gần như đã được sắp xếp ổn thỏa. Có điều, Giang Ưng Thần cũng phải uống không ít rượu.
Sở Ngưng cùng anh ta đứng đợi người lái xe thuê.
"Cô sống ở đâu? Tôi đưa cô về nhà trước." Giang Ưng Thần hỏi.
"Không cần phiền đến anh." Sở Ngưng từ chối: "Tôi gọi xe về là được."
Giang Ưng Thần vẫn kiên trì: "Tôi đưa cô đến đây, kiểu gì cũng phải đem cô an toàn trở về nhà mới được."
Sở Ngưng cười cười: "Tôi cũng không còn là trẻ con nữa rồi."
"Không phải trẻ con, nhưng vẫn là con gái." Giang Ưng Thần đáp.
Vẫn là con gái. Đám đàn ông trong công ty sớm đã quen với phong cách làm việc của cô, từ lâu Sở Ngưng đã trở thành nữ cường không biết khóc không biết đau trong mắt bọn họ. Hôm nay khó lắm mới có một người xem cô là phụ nữ, còn cho cô hưởng đặc quyền của phụ nữ thế này.
Sở Ngưng không biết vì sao trong lòng có hơi cảm động.
"Tôi sống ở Thượng Đình Tây Uyển." Sở Ngưng trả lời.
8.
Buổi sáng cuối tuần, Sở Ngưng thay một bộ quần áo thể thao, buộc tóc đuôi ngựa, gương mặt không trang điểm.
Thực ra Sở Ngưng cũng là một cô gái xinh đẹp, da trắng mịn màng, gương mặt không đến mức diễm lệ nhưng lại rất có phong thái, chỉ là bình thường lúc làm việc quá mạnh mẽ quyết đoán nên người khác thường không nhận ra.
Trên sân, Sở Ngưng bắt gặp Giang Ưng Thần.
"Nhìn thấy cô mấy lần ở đây rồi, hôm nay xin được chỉ giáo." Giang Ưng Thần lên tiếng.
Sở Ngưng đang định đáp lại thì từ phía sau truyền đến một giọng nói dịu dàng vui tai: "Giám đốc Giang."
Từ Hiểu Văn mặc áo màu hồng phấn cùng quần giả váy, tóc tết thành hai bím, bước đến bên này.
"Chị Sở Ngưng chị cũng ở đây à?" Sở Ngưng không hiểu tại sao lần nào nhìn thấy cô, Từ Hiểu Văn này cũng bày ra bộ mặt kinh ngạc đến thế.
Sở Ngưng khách khí cười, xem như là đáp lại.
Từ Hiểu Văn nhìn Giang Ưng Thần rồi nói tiếp: "Vốn dĩ hôm nay em có hẹn với một người bạn đến chơi cầu lông, cậu ấy nói sẽ dạy em chơi nhưng mà vừa rồi lại cho em leo cây rồi. May mà gặp được giám đốc Giang hai người cũng ở đây, nếu không em thật không biết phải làm sao."
"Trà xanh" này quả thật là rất có bản lĩnh, Sở Ngưng nghĩ thầm. Cô đã chơi cầu lồng ở đây gần một năm rồi, trước giờ chưa từng gặp Từ Hiểu Văn. Tại sao Giang Ưng Thần vừa đến công ty làm việc, cô ta liền đến đây chơi cầu lông rồi? Có chuyện trùng hợp như vậy sao?
Từ Hiểu Văn chớp chớp đôi mắt vô tội nhìn Giang Ưng Thần: "Giám đốc Giang, có thể dành chút thời gian dạy cho em không?"
Bộ dạng này của cô ta quả thật khiến cho tôi cảm thấy thương hại.
"Không bằng như thế này đi, chúng ta chia làm hai bên, tôi với cô một đội, Sở Ngưng với bạn tôi một đội." Giang Ưng Thần nói.
Từ Hiểu Văn cười hài lòng.
Nhưng vừa mới bắt đầu được mười phút, Từ Hiểu Văn đã bắt đầu hối hận rồi.
Sở Ngưng cố ý khiến cô ta phải xấu hổ, lần nào cũng đ.á.n.h cầu đến trước mặt cô ta, mỗi một lần đều đ.á.n.h rất hiểm. Từ Hiểu Văn không những không tiếp được cầu mà còn mệt đến bở hơi tai.
"Hiểu Văn, trận tiếp theo cô nghỉ ngơi đi, vừa mới bắt đầu chơi không thể quá vội vàng." Giang Ưng Thần mở miệng nói.
"Được, nghe theo giám đốc Giang vậy." Từ Hiểu Văn cười ngọt ngào.
Nhưng Từ Hiểu Văn vừa mới xuống sân nghỉ ngơi, Giang Ưng Thần liền nói với bạn của anh ta Tống Ngạn Từ: "Đổi đồng đội, tôi với Sở Ngưng một đội."
"Cậu làm gì có đồng đội mà đổi." Tống Ngạn Từ nói.
"Cậu tự tìm một người đi, bên kia có rất nhiều người đang đợi."
Sở Ngưng nhướng mày, bỗng dưng có cảm giác vừa rồi Giang Ưng Thần đã cố ý chung đội với Từ Hiểu Văn để khiến cô ta mệt bở hơi tai.
Sở Ngưng và Giang Ưng Thần phối hợp cực kỳ ăn ý, đối phương không có cách nào phản công. Biểu hiện đặc sắc này hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người đang đứng bên lề sân.
Từ Hiểu Văn tức đến đỏ mặt.
"Sở Ngưng, vừa rồi chơi không tệ." Giang Ưng Thần khen ngợi.
Sở Ngưng cười cười đáp lại: "Giám đốc Giang cũng không kém cạnh."
Từ Hiểu Văn nào có cam tâm khi không được ai chú ý, lập tức cười nói: "Chị Sở Nghi thật là lợi hại, sức lực rất mạnh. Em thấy trên sân có rất nhiều đàn ông còn không mạnh bằng chị Sở Ngưng. Em rất ngưỡng mộ chị Sở Ngưng, không giống như em, một chút sức lực cũng không có."
Khen một cô gái có sức mạnh hơn cả đàn ông, đây mà là lời khen ư?
Sở Ngưng cố gắng kìm nén cảm xúc tức giận trong lòng, bỗng dưng nảy ra ý nghĩ học theo Từ Hiểu Văn, nhẹ nhàng nói: "Chị làm gì có sức mạnh gì lớn đâu, đều là kỹ thuật với khéo léo cả thôi. Hiểu Văn em mới tiếp xúc với cầu lông, chắc chắn là không hiểu được."
Giang Ưng Thần nói thêm vào: "Đúng là như vậy."
Từ Hiểu Văn bối rối cười, lại nói tiếp: "Chị Sở Ngưng, trừ đánh cầu lông ra chị còn thích gì khác không?"
Sở Ngưng nhíu mày nghĩ ngợi: "Hình như cũng không có sở thích đặc biệt nào khác. Chị ấy mà, không giống như người trẻ các em, sở thích nhiều, hôm nay thế này mai lại thế kia, cái gì cũng biết một chút."
Cái gì cũng biết một chút, cũng tức là chẳng thành thạo một việc gì.
Ẩn ý trong lời nói của Sở Ngưng, Từ Hiểu Văn sao có thể không hiểu. Kiểu nói chuyện "trà xanh" này của Sở Ngưng không phải là học từ cô ta sao.
(Còn tiếp)
Nguồn: https://www.zhihu.com/question/355875047/answer/2080912609

[ZHIHU] Muốn đối phó "trà xanh" thì phải đi trên con đường của "trà xanh", để "trà xanh" hết đường mà đi - [Phần 1]

[ZHIHU] Muốn đối phó "trà xanh" thì phải đi trên con đường của "trà xanh", để "trà xanh" hết đường mà đi - [Phần 1]
_______________
Người dịch: Sao băng cũng vì cậu mà rơi xuống rồi | Bài dịch thuộc quyền sở hữu của dịch giả và chỉ được đăng tải tại Weibo Việt Nam, vui lòng không tự ý repost.
_______________
Tác giả: 任性火羊宝
Nửa năm trước, bạn trai cũ đã đá tôi để ở bên cạnh thanh mai "trà xanh" của anh ta. Lúc gặp lại, "trà xanh" nhanh như chớp quấn lấy bạn trai mới của tôi, muốn dùng thủ đoạn cũ cướp lấy người vốn dĩ thuộc về tôi. Nhưng cùng một kịch bản, tôi sao có thể ngã hai lần. Lần này để xem tôi sẽ đối phó với cô ta thế nào.
1.
Hôm nay có hai đồng nghiệp mới đến công ty. Một người là giám đốc thiết kế Giang Ưng Thần, người còn lại là một nhân viên bình thường Từ Hiểu Văn.
Trong khi sự chú ý của mọi người đều đang đặt hết trên người Giang Ưng Thần thì ánh mắt của Sở Ngưng lại dừng ở chỗ Từ Hiểu Văn.
Quả nhiên, cô ta vẫn mang dáng vẻ ngây thơ vô tội, điềm đạm đáng yêu như ngày nào.
Cho đến tận bây giờ Sở Ngưng vẫn nhớ rõ như in lần đầu tiên gặp được cô ta.
Lần đó Sở Ngưng cùng với mối tình đầu của mình, bây giờ chỉ có thể gọi là bạn trai cũ Diệp Gia Vũ, đứng ở bên lề đường đợi rất lâu. Gió mùa đông lạnh đến thấu xương, Sở Ngưng cố che chắn đôi chân, chân đã lạnh đến mức tê liệt. Cô hà hơi thổi vào đôi tay lạnh cóng, trong lòng sắp mất hết kiên nhẫn.
"Gia Vũ." Một giọng nói ngọt ngào vang lên, chỉ nhìn thấy một người con gái đi đến, cô ta mặc áo khoác nhung màu hồng phấn, đội mũ lông màu hồng. Cách ăn mặc đáng yêu này quả thực rất hợp với giọng nói vừa rồi của cô ta.
Cô ta chính là Từ Hiểu Văn.
"Gia Vũ, em xin lỗi, em lại quên mất đường đến đây, để anh đợi lâu rồi, có lạnh không?" Từ Hiểu Văn chớp chớp đôi mắt vô tội, dịu dàng xin lỗi.
"Không sao, anh cũng mới đến thôi. Em đó, vẫn cứ mơ mơ màng màng như thế." Diệp Gia Vũ cười nói.
Sở Ngưng liếc nhìn hai người đang cười nói quên trời quên đất, bỗng dưng cảm thấy bản thân giống như một người thừa. Anh không lạnh, còn tôi thì lạnh sắp chịu không nổi rồi đây.
Đến tận lúc này, Từ Hiểu Văn mới giả bộ như nhìn thấy Sở Ngưng, mỉm cười nói: "Đây chắc là chị Sở Ngưng nhỉ. Chào chị, em là anh em tốt của Gia Vũ, Hiểu Văn."
Anh em? Sở Ngưng có hơi buồn cười.
Sở Ngưng cố gắng kìm nặn ra một nụ cười nghiêm chỉnh nhất: "Chào em."
Từ Hiểu Văn nhìn Sở Ngưng một lượt từ trên xuống dưới: "Chị Sở Ngưng, chị mặc ít thế này không lạnh sao? Chị nhìn em này, sắp biến thành con gấu đến nơi rồi."
Từ Hiểu Văn vừa nói vừa cố ý rụt cổ, ra vẻ có ý tốt.
Không đợi Sở Ngưng mở miệng, Diệp Gia Vũ đã bất mãn nói: "Cô ấy chỉ cần đẹp chứ không cần ấm áp. Trời đang lạnh thế này mà còn mặc váy, lát nữa lại nói bị cảm cho xem."
Từ Hiểu Văn cười cười, ra vẻ giống như đang hòa giải: "Làm gì có người con gái nào không thích đẹp chứ. Chị Sở Ngưng, chị đừng tức giận, Gia Vũ cũng chỉ quan tâm chị thôi."
Vốn dĩ Sở Ngưng không cảm thấy gì, qua lời nói của Từ Hiểu Văn lại giống như đang cực kỳ tức giận vậy. Chẳng lẽ Từ Hiểu Văn này chính là "trà xanh" trong truyền thuyết mà mọi người vẫn thường nói?
Trận đầu tiên này, "trà xanh" chiếm thế thượng phong. Sở Ngưng âm thầm suy nghĩ bản thân nên làm thế nào để đ.á.n.h bại cô ta. Nhưng thực tế là, khoảng thời gian sau đó Sở Ngưng vẫn liên tiếp bại dưới tay Từ Hiểu Văn.
2.
Phụ nữ trong công ty đều vui mừng như nở hoa. Giám đốc Giang mới đến này ngoại hình thật không tệ. Dáng người cao lớn, khí chất nam tính, gương mặt cũng rất đẹp trai. Quan trọng nhất là không biết ai đó đào ra được thông tin, giám đốc Giang này vẫn còn độc thân.
Nếu như ánh mắt của đồng nghiệp nữ đều đang tập trung vào Giang Ưng Thần thì toàn bộ đàn ông trong văn phòng đều đang mắt sáng lên mà nhìn chằm chằm vào Từ Hiểu Văn.
Công ty đã lâu lắm rồi không có một người đẹp ngây thơ dịu dàng thế này.
"Chào mọi người, em là Từ Hiểu Văn, sau này phải nhờ mọi người chăm sóc rồi ạ." Từ hiểu Văn nở một nụ cười ngọt ngào tiêu chuẩn, giọng nói dịu dàng.
Hà Lâm là người đầu tiên lên tiếng: "Hiểu Văn yên tâm, sau này có chỗ nào không hiểu cứ đến hỏi anh."
Sở Ngưng đang chuẩn bị quay người rời khỏi thì một màn quen thuộc lại xuất hiện.
Từ Hiểu Văn lại giống như vừa mới nhìn thấy Sở Ngưng, vui mừng gọi: "Chị Sở Ngưng."
Sở Ngưng dừng bước, quay đầu lại nhìn, nở một nụ cười nhàn nhạt. Nếu không quan sát kỹ sẽ không thể thấy được cô đang cười.
Từ Hiểu Văn nhiệt tình đi đến: "Chị Sở Ngưng, em còn tưởng em nhận lầm người rồi, hóa ra thật sự là chị. Chị cũng làm việc ở đây à?"
Trong vòng một tháng sau khi Từ Hiểu Văn đến thành phố A, chỉ cần Sở Ngưng đi hẹn hò cùng với Diệp Gia Vũ thì cô ta sẽ tìm mọi cách chen vào cho bằng được. Cô ta sao có thể không biết Sở Ngưng đang làm việc ở đâu?
Sở Ngưng bình tĩnh tự nhiên nói: "Sao thế, anh em tốt của em không nói cho em biết chị làm việc ở đây à?"
Từ Hiểu Văn có hơi xấu hổ một chút, có điều rất nhanh liền khôi phục bộ mặt giả tạo: "Chuyện riêng của Gia Vũ anh ấy đều sẽ nói với em, còn những chuyện của người khác thì anh ấy rất ít khi nhắc đến."
Người khác? Lúc đó tôi là người khác sao, tôi là bạn gái của anh ta đó.
Sở Ngưng hít sâu, nhìn chăm chú Từ Hiểu Văn. Nửa năm không gặp, trình độ của "trà xanh" quả nhiên càng ngày càng cao rồi.
3.
Hôm nay là ngày đầu tiên Giang Ưng Thần và Từ Hiểu Văn đến làm việc, mọi người trong công ty sớm đã chuẩn bị một bữa tiệc chào mừng vào buổi tối, nói là muốn chúc mừng Giang Ưng Thần và Từ Hiểu Văn. Nhưng trong lòng ai nấy đều rõ ràng, nhân vật chính của bữa tiệc này chỉ có Giang Ưng Thần.
Địa điểm tổ chức là một quán rượu cách công ty không xa. Lần đầu tiên ăn cơm cùng cấp trên, vẫn nên trịnh trọng một chút.
Món ăn vừa lên hết, Hà Lâm đặc biệt chủ động rót rượu cho mọi người. Lúc anh ta đi đến chỗ Từ Hiểu Văn, Từ Hiểu Văn bắt đầu chớp chớp đôi mắt vô tội: "Anh Hà Lâm, em không biết uống rượu, anh rót một chút thôi nhé."
Nhìn thấy dáng vẻ tủi thân của người đẹp, Hà Lâm bỗng dưng mềm lòng: "Phục vụ, mang một chai nước ngọt lên."
Trương Dao không hài lòng, đảo mắt nói: "Hà Lâm, cậu thế này là không công bằng, sao cậu không gọi nước ngọt cho tôi với Sở Ngưng, còn rót cho tôi nhiều rượu thế này. Sao nào, tôi và Sở Ngưng không phải con gái à?"
Còn chưa đợi Hà Lâm kịp nói gì, Từ Hiểu Văn đã lập tức xin lỗi trước, dáng vẻ vừa áy náy vừa sợ sệt.
"Em xin lỗi, chị Dao, tửu lượng của em không tốt, không dám uống quá nhiều. Nếu em có tửu lượng tốt như chị Sở Ngưng, em tuyệt đối sẽ không từ chối."
Lời nói này của Từ Hiểu Văn, một mặt giống như đang giải thích với Trương Dao, mặt khác lại giống như đang đẩy Sở Ngưng xuống hố.
Sau đó Từ Hiểu Văn cắn răng, gương mặt nghiêm trọng: "Nếu không thì để em uống hết ly rượu này vậy."
Hà Lâm lập tức ngăn cản Từ Hiểu Văn: "Trương Dao đùa với em thôi, cô ấy chính là nữ hán tử, em đừng để ý."
Nói xong, Hà Lâm liền quay sang nhắc nhở Trương Dao: "Hôm nay là ngày đầu tiên Hiểu Văn đến làm việc, cậu bớt nói lại đi, đừng dọa con gái nhà người ta."
Trương Dao đảo mắt, bản thân mới nói có một câu, sao đến nỗi dọa người khác cơ chứ?
Trong lòng Sở Ngưng cũng bắt đầu tức giận, cái gì mà tửu lượng không tốt. Bản thân vừa mới đến làm việc, lẽ nào một giọt rượu cũng không uống nổi. Mọi người ở đây có ai là không phải do tình thế ép buộc, trong giới kinh doanh này có chuyện gì mà không phải giải quyết trên bàn rượu?
Quả nhiên, thủ đoạn của "trà xanh" vẫn cao như thế. Kỹ năng làm bộ làm tịch vẫn rất lợi hại.
Nguồn: https://www.zhihu.com/question/355875047/answer/2080912609

SUPPLY CHAIN MANAGEMENT - QUẢN LÝ CHUỖI CUNG ỨNG

SUPPLY CHAIN MANAGEMENT - QUẢN LÝ CHUỖI CUNG ỨNG
Vì sao trong khi nhiều cty phải đóng băng vì chuỗi cung ứng bị đứt gãy thì vẫn có những cty dù cũng bị ảnh hưởng ít nhiều, nhưng không đến mức phải đóng băng, ngừng hoạt động?
Đơn giản là vị họ biết quản lý rủi ro và có sự chuẩn bị sẵn sàng nhiều phương án dự phòng cho những trường hợp xấu nhất. Có vô số cách để loại trừ hoặc giảm thiểu tác động xấu của chuỗi cung ứng, nhưng những cách sau là phổ biến:
1. Chọn nhà cung cấp chiến lược và ký hợp đồng lâu dài với họ để được ưu tiên cung cấp hàng.
2. Giao dịch với nhiều nhà cung cấp khác để làm đối trọng và đa dạng hóa nguồn hàng.
3. Tìm hiểu nguồn cung cấp và nhà cung cấp gốc của các nhà cung cấp để khi cần thì liên hệ trực tiếp và chấp nhận giá mua cao vì đơn hàng nhỏ.
4. Giúp NCC lập KH đặt hàng và trữ hàng cho mình bằng cách gửi cho họ kế hoạch dự trù đặt hàng cả năm (hoặc 6 tháng, 3 tháng tùy theo cty), chia số lượng theo từng tháng, và cập nhật lại mỗi tháng cho chu kỳ 12 tháng (hay 6 tháng/3 tháng) tiếp theo (rolling forecast/rolling plan)
5. Quản lý kế hoạch mua hàng (planning) và trữ hàng ở mức tối ưu tùy theo đặc thù kinh doanh của doanh nghiệp (kiểu như dự trữ thực phẩm ở gia đình trong mùa dịch vậy). Muốn làm tốt việc này, cần thường xuyên duy trì các cuộc họp S&OP (Sales & Operations Planning).
6. Có phương án dự phòng cho tất cả các khâu trong chuỗi cung ứng, như quản lý NCC, kho hàng, tồn kho, vận tải, sản xuất, phân phối, giao nhận....
7. Thực hiện chiến lược mua hàng (procurement strategy) theo ma trận Kraljic (Kraljic Matrix), trong đó chia thành các mặt hàng chiến lược, hàng đòn bẩy, hàng không quan trọng, hàng thắt cổ chai (đã và sẽ có bài viết riêng về chiến lược mua hàng).
8. Xây dựng chiến lược chuỗi cung ứng để lựa chọn mô hình cung ứng tối ưu, trong đó chú ý đặc biệt đến CẤU TRÚC, THÀNH PHẦN, và VẬN HÀNH chuỗi cung ứng.
Chủ đề quản lý chuỗi cung ứng (thay vì hậu cần) sẽ được chia sẻ lặp lại theo hình xoắn ốc đi lên như các chủ đề khác!

Nguyen Huu Long 

Wednesday, September 15, 2021

PART 2: Sống tự lập – Hành trình độc lập tài chính

#quanlytaichinhcanhan
PART 2: Sống tự lập – Hành trình độc lập tài chính
Ây cha, nội dung topic mới của page lại xui rủi làm sao phù hợp để mình tiếp nối part 1 Mình viết về quá trình xin học bổng du học của mình ở Topic Champion SWITCH tháng trước. Thôi thì nếu ai vẫn còn hứng thú, mình xin đc kể tiếp câu chuyện sau khi đến đất nước mặt trời mọc Nhật Bản của mình.
Lên đường với chỉ trái tim không lo toan
Tháng 3-2016, mình sang Nhật với 28 man (tầm 50 tr vào thời điểm đó) trong túi. Đây là số tiền vay mượn gia đình cộng với bán con xe đang đi. Chị mình, như 1 thói quen lo lắng cho đứa em vốn hậu đậu, gói tiền trong 5-6 lớp, dặn dò kỹ lưỡng phải cất kỹ ra sao. Đấy là số tiền lớn nhất mà mình được cầm trên tay vào thời điểm đó. Số tiền này, mình sẽ đóng phí nhập học cho trường là 21 man, còn lại tầm 7 man, mình đã tính toán để số tiền này đủ cho 1 tháng ăn học. Sau đấy, mình sẽ tìm việc làm thêm, mọi chuyện sẽ ổn thôi vì mình đã dự toán tất cả rồi, mình tự nhủ.
Tuy nhiên, điều nằm ngoài dự tính của mình là mình ko được phép làm thêm trong học kì đầu tiên. Điều đó có nghĩa là mình phải sống 3 tháng với 7 man ít ỏi. Ngoài ra, mình còn phải mua thêm laptop mới để phục vụ việc học. Bài học đầu tiên về tài chính mà mình nhận được là "Không bao giờ để phần rủi ro nằm ngoài phép tính".
Đấy cũng là lần đầu tiên và duy nhất trong những năm du học, mình phải vay tiền để sống.
Tự lập – Con đường kỉ luật và yêu thương
Sống một mình, đồng nghĩa với việc mình phải tự quản lý cuộc sống của bản thân mình. Không còn những bữa cơm được gia đình chuẩn bị sẵn, không còn ai dọn dẹp giúp phòng bừa bộn, không có ai phụ giúp những chi phí không tên. Mình sẽ phải lo từ cuộn giấy vệ sinh đến cái bao rác, hóa đơn cũng sẽ đều đặn cần phải thanh toán. Ngoài ra, mình còn có thể ốm đau bệnh tật, có thể xảy ra những tình huống phát sinh mà nước xa ko cứu được lửa gần. Mình nhận ra, việc có thể khiến cuộc sống mình dễ thở hơn đó là, độc lập và tự chủ tài chính.
- Độc lập : Ở đây mình hiểu là mình phải có được 1 nguồn thu nhập cố định, đủ để nuôi sống bản thân, không phụ thuộc vào trợ cấp từ gia đình, bạn bè. Trước đây, mình chọn 1 công việc tại 1 xưởng sản xuất cơm, lương có cao hơn công việc bình thường 1 chút. Nhưng lại là công việc mang tính thời vụ, tức là thu nhập của mình sẽ thất thường, cộng thêm việc làm đêm sẽ khiến sức khỏe mình bị ảnh hưởng. Sau 3 tháng làm thì mình quyết định nghỉ, chọn 1 công việc khác lương thấp hơn, bù lại mình đc sắp xếp làm thường xuyên, nguồn thu nhập ổn định. Khi công việc ổn định, mình cũng dễ dàng sắp xếp việc học ở trường và đi làm thêm. Bài học là "Đi nhanh chưa chắc đã đi xa, cân nhắc giữa tiền và các yếu tố khác"
- Tự chủ: Mình nghĩ tự chủ là việc trả lời cho câu hỏi "Bạn có làm chủ được với số tiền mình làm ra không?" Có nhiều bạn làm nhiều tiền thu được nhiều, nhưng tới cuối tháng vẫn trắng tay vì chi tiêu quá đà, thậm chí nợ nần. Có bạn không tiêu xài hoang phí thì lại gửi tiền về cho gia đình, cho bạn bè vay mượn,…. Có bạn lại sống cần kiệm quá mức, tiền thì không thiếu, chỉ thích trữ tiền, đến mức quên cả việc chăm sóc bản thân. Đây là những nhân vật có thật trong câu chuyện của mình. Với mình, tất cả những hình mẫu trên tựu chung đều là thất bại trong việc làm chủ đồng tiền. Để không rơi vào những trường hợp đó, mình tự thiết lập những quy tắc chi tiêu cho riêng mình
1. Luôn đề ra mức chi tiêu cho mỗi mục chi phí: Nguyên tắc này đơn giản và là kim chỉ nam để mình luôn kiểm soát được hạn mục chi phí tiêu xài mỗi tháng. Mình chia ra các mục: Chi phí cố định (các loại hóa đơn, ăn uống, đi lại), chi phí không cố định (mua sắm, du lịch, đi chơi,…), tiết kiệm (đây là khoản phí mình giữ để phòng thân và về nước mỗi khi có dịp). Để đảm bảo nguyên tắc này thành công, mình sử dụng tài khoản tiết kiệm của ngân hàng (tự động chuyển vào mỗi tháng và sẽ mất 1 vài ngày nếu muốn rút ra), nhiều tài khoản ngân hàng khác nhau để cố định mức chi tiêu (tài khoản này chi vào việc gì). Quan trọng nhất là: Kỷ luật thép để bản thân ko phạm phải quy tắc mình đề ra
2. Không sử dụng các loại thẻ credit, debit để chi tiêu: Mình chỉ sử dụng tiền mặt, tiêu tiền mặt cho mình cảm giác THỰC của việc tiền mình đang vơi đi. Việc sử dụng thẻ, tuy rằng tiện lợi, nhưng cũng vì tiện lợi mà mình sẽ khó kiểm soát được số dư, hay đơn giản là việc cà thẻ sẽ dễ dàng hơn việc chồng tiền rất nhiều về mặt cảm xúc.
3. Không mang quá nhiều tiền mặt trong người: nguyên tắc thứ 2 sẽ trở nên vô dụng nếu bạn thay vì tiêu tiền bằng thẻ chuyển qua tiêu bằng tiền mặt mà thôi. Mình luôn giữ rule không mang quá 1 man yên trong ví, điều này không chỉ giúp mình kiềm chế trước thói quen mua sắm mà còn hạn chế được rủi ro nếu mình đánh rơi ví.
4. Loại trừ các khoản chi phí không mang lại giá trị tương xứng: Mình làm việc tại siêu thị nên phải nói khá nhiều, vì vậy hầu như ngày nào mình cũng mua nước đóng chai. Làm 1 phép tính nho nhỏ, với 1 chai nước giá trị nhỏ nhất 100 yên, 1 tháng mình sẽ tốn khoảng 3000 yên chỉ cho việc uống nước, nó bằng 1/3 chi phí ăn uống 1 tuần của mình, không nhỏ đúng không? Mình cũng tự chuẩn bị cơm trưa mang đến trường, việc này cũng tiết kiệm giúp mình khoảng 1man/ tháng, ngoài ra chất lượng bữa ăn cũng đc cải thiện hơn hẳn.
5. Đề ra một khoản cố định cho việc cho vay và giúp đỡ: Sống nơi xứ người, mình ý thức được sự giúp đỡ nhau, tinh thần tương thân tương ái. Tuy nhiên, mình cũng luôn ý thức "Mình phải thực sự ổn nếu muốn giúp đỡ người khác". Và việc bị lừa lọc cũng không phải hiếm trong những năm mình sống xa nhà. Mình đề ra quy tắc: Không cho vay quá 5 man (khoảng 10 triệu đồng) và không cho vay 2 lần với người không giữ uy tín. Ông bà ta nói "Tiền mất tật mang", với mình, tiền có thể mất nhưng tật thì mình xin…miễn.
6. Chi tiêu là một phần của việc thu lại: Định kì, mình sẽ chọn mua những món đồ mình yêu thích. Đó có thể là chai nước hoa đắt đỏ, thỏi son thịnh hành,… Mỗi năm, mình cũng sẽ đi du lịch để mở mang đầu óc và refresh tinh thần. Cuối tuần, thỉnh thoảng, mình vẫn đi café, karaoke, tổ chức ăn uống với bạn bè. Những việc này, nhìn thì nghĩ là những khoản chi tiêu đắt đỏ, nhưng thực chất lại là nguồn thu với mình. Mình được yêu thương bản thân để thấy mình thật đáng quý. Mình được mở rộng tầm mắt, đi và học hỏi nhiều điều mới mẻ trong cuộc đời chỉ sống 1 lần này. Mình cũng nới rộng các mối quan hệ, những người bạn rất có thể sẽ là người chăm sóc khi mình ốm đau, tâm sự khi mình buồn bã, tìm kiếm giúp mình một công việc tốt,…
Lời kết
Hiện tại, cuộc sống với mình cũng không đến mức phải lo lắng và cân bằng giữa nhiều việc như trước. Tuy nhiên, mình vẫn giữ những quy tắc ấy, không phải để giúp mình giàu hơn. Mình nghĩ tiền không bao giờ là đủ bởi lòng tham là vô đáy. Những quy tắc này không phải giúp mình tích lũy tiền, nó lập ra để mình luôn biết "Mình là người làm chủ đồng tiền". Mình nghĩ mình sẽ không giàu tiền của, nhưng mình biết cách để không biến mình thành nô lệ đồng tiền mà biến tiền thành thứ làm cuộc sống mình vui vẻ và hạnh phúc hơn.
Chúc mọi người an vui 🙂

Câu hỏi: Liệu bạn cần bao nhiêu tiền cho cuộc sống này? Bao nhiêu tiền sẽ là đủ?

#quanlytaichinhcanhan Làm bài "khai trương"
Câu hỏi: Liệu bạn cần bao nhiêu tiền cho cuộc sống này? Bao nhiêu tiền sẽ là đủ?
Mình xin chia sẻ đôi lời cảm nghĩ của mình về hai câu hỏi trên, đây là ý kiến của chủ quan mình, mong BTC và các bạn đọc thoải mái góp ý cho mình có thêm kinh nghiệm ạ.
Câu hỏi 1: Liệu bạn cần bao nhiêu tiền cho cuộc sống này?
Từ lúc khi mình mở mắt chào đời, tất cả các sinh linh đều theo một quy luật bất di bất dịch: Bắt đầu với hai bàn tay trắng. Rồi mình bắt đầu lớn dần lên, và chập chững bước vào mẫu giáo, "tiền" vẫn còn là vất gì rất là xa lạ, chỉ cần mỗi sáng một gói xôi nhỏ mẹ chuẩn bị từ lúc nào, mình mang theo mê man đến trường mà không có chút ý nghĩ gì đến "tiền", vẫn vui vẻ, cười đùa cùng chúng bạn.
Thời gian dần trôi, mình bước vào lớp 1, rùi cấp 1, cấp 2 và cao hơn, "tiền" bắt đầu dần dần tăng sức ảnh hưởng, từ kiểu có cũng được, không có cũng được, rùi lớn dần lên, như "mẹ ơi, cho con tiền mua xe đạp, thằng A, con B nó có, con cũng muốn có", rùi "mẹ ơi, con muốn một chiếc xe máy, lớp con ai cũng có hết, không có sao con cùng level với chúng bạn"… rồi điện thoại,….. Không có mình không vui, không hạnh phúc.
Liệu rằng mức sống mỗi ngày mỗi tăng, hay chẳng qua nhu cầu mình mỗi ngày mỗi tăng?
Không thể phủ nhận mức độ "lạm phát" của dòng tiền, không chỉ riêng đồng Việt Nam, mà nước nào cũng bị lạm phát chẳng qua là ở mức độ nhiều ít.
Nhưng không thể vịn vào cớ đó mà nói mình cần số tiền này, số tiền nọ cho cuộc sống này.
Thật khó để có xác định số lượng bao nhiêu tiền cho cuộc sống này, cũng như mấy ai xác định được cuộc sống này dài bao lâu?
Nếu nói dài thì sao có những người chết còn rất trẻ, từ những bào thai,… nếu nói ngắn, thì sao cũng những người mất lúc qua ngưỡng trăm tuổi…. Chúng ta còn thậm chí không biết chúng ta sống bao lâu, bây giờ, chiều nay, sáng mai hay 1 ngày nào đó trong tương lai.
Phải chăng, mình chỉ biết được mình đang sống ngay lúc này, hay nôm na mình đang sống trong hơi thở.
Nếu bạn cho mình biết được cuộc sống thật sự mình có thể sống được dài trong bao lâu, thì mình có thể phỏng đoán trả lời mình sẽ cần bao nhiêu tiền cho cuộc sống này…
Nhưng lại có thêm 1 câu hỏi, liệu không có tiền, mình sẽ không thể sống???
Trước sự hối hả của cuộc sống, đôi lúc chúng ta quên mất giá trị thật của cuộc sống, nơi mà không có sự ảnh hưởng của "tiền" mà chúng ta vẫn có thể sống tốt.
Nhưng trước sự ảnh hưởng của đại dịch Covid, bâng quơ tạ lại ý thức rằng, đã bao lâu rùi ta chưa đụng tới "ví tiền"…Vậy cuộc sống yêu cầu ta cần phải có một số tiền, ta mới "sống" được? hay chính do ta tự đặt ra cho chính bản thân mình, nếu không có được "nó", ta không thể sống???
Câu hỏi 2: Bao nhiêu tiền sẽ là đủ?
Từ lúc nhỏ, mình cứ nghĩ rằng, nếu có được "cục gôm hình siêu nhân" đó là mình rất vui, khi mà đòi mẹ mua cho mình Rùi thời gian dẩn trôi, mình "bỏ xó" cục gôm đó nơi nào mình cũng không nhớ, nhưng mình lại có "ước mơ" khác là chỉ cần đủ tiền mua "chiếc điện thoại" là vui,…
Cái vòng lẩn quẩn đó cứ lặp đi lặp lại, rùi tới tận bây giờ. Bao nhiêu là đủ? Với một sinh viên chân ướt cân ráo bước ra trường, chỉ cần 8tr/tháng là đủ bươn trải nơi Sài thành, rùi chỉ có vài năm sau, lại nói 8tr/tháng sao mà đủ sống, phải 15~ 20….
Rùi cái "đủ" của mình cứ "phình to" dần theo thời gian. Mà khi quay đầu lại, mình "ngộp' với những ý nghĩ đó, mình mệt mỏi và buồn chán.
Thế nào là đủ?
Ngoảnh lại trên các mặt báo, tại sao có người có hang tỷ, mà vẫn đi lười gạt, để có thêm hàng tỷ nữa để vào "nhà đá"???
Liệu những người giàu có trên thế giới, họ đã cảm thấy đủ với "số tiền dồi dào" mà họ kiếm chưa?
Liệu những bác nông dân, những cô chú lao công, những anh vệ sinh thành phố, những chị công nhân ngày đêm làm trong nhà máy,… số tiền như thế là "thiếu"???
Liệu bạn có gia tài cả chục tỷ, … mà bạn vướng phải căn bệnh "ung thư" thì sao?
Hóa ra "cần bao nhiêu tiền cho cuộc sống này, bao nhiêu tiền là đủ" chẳng qua do ý nghĩ của mình.
Mình từng đọc qua cuốn sách "cách sống tối giản của người nhật", và phát hiện ra cuộc sống này thật rất "đơn giản".
Tại sao cuộc sống có rất ư sự lựa chọn, ví dụ như điện thoại Samsung, từ các dòng rẻ chỉ vài triệu đến các dòng mắc và chục triệu.. Nhà sản xuất tại sao làm ra nhiều sản phẩm như vậy, hóa ra là chỉ để phục vụ cho "nhu cầu" của các tầng lớp.
Khi mà "nhu cầu của đại đa số mỗi ngày mỗi tăng" mà của mình "nhu cầu mỗi ngày mỗi giảm" thì sẽ thế nào?
Nếu "nhu cầu" của mình chỉ có cái để ăn, có đồ để mặc, những nhu cầu cơ bản đó thì với tình trạng hiện tại mình thật sự quá đủ, thậm chí là dư dả
Nói thế không có nghĩa là mình không cần "phát triển" bản thân, không dám thách thức với nhiều challenge khác, vì mình đã "đủ" rồi, không cần làm nữa. Mà "đủ" ở đây nó sẽ không còn làm mình buồn phiền, mình làm ra nhiều của cải vật chất hơn với mình muốn có thì không phải lúc nào mình cũng đạt OKR sao, mà đạt OKR bản thân thì sao "buồn" được, vì mình có "thêm" để làm những việc khác mà.
Ngẫm lại, khi "nhu cầu" giảm chút, cái "đủ" mình giảm chút, thì "hạnh phúc" mình lại tăng lên. Mình có thể có "thêm" để chăm sóc bản thân, giúp đỡ, cha mẹ, những anh em bạn bè, hay xa hơn là những người cần sự giúp đỡ khác.
Thời gian không chờ một ai, nếu bạn cứ ước khi "đủ tiền" bạn sẽ làm cái này cái kia thì bạn sẽ mãi "không bao giờ" làm được.
Không tiêu xài phung phí và cũng không tiết kiệm quá đáng chính là cách mà mình đang dùng. Thường mình chia tiền làm 7 lọ nếu cho thu nhập hàng tháng là 100% thì:
Lọ 1: Chi tiêu cần thiết (40%)
Lọ 2: Tiết kiệm dài hạn (10%)
Lọ 3: Quỹ giáo dục phát triển bản thân (10%)
Lọ 4: Hưởng thụ (10%)
Lọ 5: Quỹ tự do tài chính, đầu tư, kinh doanh (10%)
Lọ 6: Từ thiện (5%)
Lọ 7: Cho ba mẹ (15%)
Nhưng hiện tại, do mình đang tập trung để dành tiền mua nhà, nên mình chỉ chia làm 3 lọ chính:
Lọ 1: Chi phí cần thiết + tiết kiệm (80%)
Lọ 2: Ba mẹ (15%)
Lọ 3: Từ thiện (5%)
Và mặc dù khoảng cách với "mong muốn" của mình vẫn còn xa, nhưng mình vẫn cảm nhận được "hơi thở" đang lớn dần từng ngày của nó, và sẵn xem đây như một cách để xem xét, trắc nghiệm bản thân. Vốn dĩ, cái nào "khó" thì mới "quý", cảnh chỉ đẹp khi mình chưa đến điểm cuối cùng.
Tóm lại, mình cần bao nhiêu tiền hay bao nhiêu là đủ không quan trọng, quan trọng mình nằm ở tâm trạng thoải mái, vui vẻ, và "đủ". Nếu mình cứ chạy theo nó, thì mình sẽ không bao giờ tới được nó, Hãy dừng lại và suy nghĩ làm sao sử dụng nó, vì "tiền" chẳng qua cũng chỉ là công cụ, phương tiện để mình có thể trải nghiệm thêm nhiều hương vị cuộc đời.
Tiền xài đúng Tiền hiền như Phật,
Bạc xài lầm, Bạc ác hơn Ma,
Phật, Ma chỉ tại lòng ta
Chớ Tiền Bạc nó vốn là vô tri^^
Hoang Thi Hien (FHM.Z13) Nguyen Ngoc Hoang (GAM.VN.AIS) Pham Van Chung (GAM.VN.AIS) viết bài kiếm gold nè^^

Tuesday, September 14, 2021

QUẢN LÝ NÊN CHÊ NHÂN VIÊN RA SAO? – PHẦN 1

QUẢN LÝ NÊN CHÊ NHÂN VIÊN RA SAO? – PHẦN 1
Sếp Huy Hồ xem ở đây nhé, hôm qua lại đăng phần 2 lên trước! 🙂
Bao giờ cũng vậy, chê được hạn chế hơn khen do có mấy ai thích nghe điểm yếu của mình. Tuy nhiên, như các cụ từng dạy "Yêu cho roi cho vọt" chúng ta cần kết hợp cả khen và chê nếu muốn tạo ra các sản phẩm huấn luyện hay đào tạo (chính là một nhân viên sa.le.s) tốt nhất
Có một số điểm cần lưu ý khi chê:
1. Trước khi chê nên có vài câu đệm để đối tượng không bị sốc do điều người chê sẽ nói: Thường thì điều này áp dụng phổ biến trong văn hóa người phương Đông hơn phương Tây. Giữ thể diện là điều quan trọng nhất với họ. Họ sẽ không thể bỏ qua tình cảm tiêu cực nếu nghe chê bai theo kiểu thẳng thắn quá. Các câu đệm thường là:Hôm nay anh muốn nói với em một số điều mà anh nghĩ từ lâu nhưng chưa có dịp để chia sẻ, anh hy vọng em hiểu đây là việc phải làm, và không tự ái vì anh sẽ nói khá thẳng thắn,… . Đây được coi là liều thuốc giảm đau, đồng thời để họ hiểu là phần chê phía sau không phải là nội dung chính mà người nói muốn truyền tải, mà mục tiêu chính là giữ được không khí làm việc tích cực giữa hai bên.
2. Trước khi chê nên nói mục tiêu của việc chê  hôm nay là để họ đạt kết quả hành động tốt hơn trong tương lai. Câu mẫu thường là: việc hôm nay an hem mình họp với nhau là để…, Anh tin là an hem mình cùng muốn mang lại hiệu suất cao hơn…, Anh muốn sau cuộc họp này mình sẽ,….. Như vậy tầm nhìn được mở rộng, người nghe sẽ thấy điều họ bị chê chỉ là một cản trở nhỏ trong cuộc hành trình tới tương lai và sẽ không mếch lòng.
3. Cần kiểm soát giọng nói, thái độ cũng như hành động khi chê, tránh trường hợp hành vi chê lại lấn át cả nội dung, gửi đi một tín hiệu thù địch tới người nghe mà thành ra phản tác dụng. Ví dụ, một số sếp có thói quen nói to quá, nhanh quá hoặc vung tay vung chân hào hùng quá rất dễ làm nhân viên hiểu sếp muốn "oánh nhau" chứ không phải phê bình họ!
4. Chê thường là nói với cá nhân, khen mới nói trước đám đông: Như thế chúng ta cho họ thấy là mình không coi việc lỗi của họ là phổ biến và nó là góp ý nhỏ so với những gì mà họ đóng góp cho cả tập thể. Hơn nữa, khi chê riêng thì cá nhân không bị tự ái và người nói có thể kiểm soát mức độ góp ý của mình cho phù hợp, tránh gây ra hiểu nhầm và những xúc động quá đà không cần thiết ở người nghe. Cuối cùng, thông tin khi chê không công  khai sẽ không trở thành lời đàm tiếu của cả tập thể sau này.
5. Chê nên ít hơn và được nêu sau khen: Câu mẫu thường là: Anh em mình làm việc với nhau tới 5 năm với nhau rồi, trong mắt anh em luôn là,…, Thời gian vừa rồi, anh thấy em đã nỗ lực rất nhiều…, Hôm qua, mấy chị bên marketing rất khen em vì…. Sau đó khi nói lời chê, những câu khen kia mới là nền tảng, còn sự việc cần phải giải quyết hôm nay không phải là vấn đề mang tính cơ bản, mà chỉ có tính thời vụ mà thôi. Giải quyết xong là mọi sự sẽ êm đẹp trở lại.
6. Chê nên hướng tới hành vi chứ không hướng vào cá nhân: Khi tình cảm xúc động mạnh chúng ta có xu hướng nói những lời mà mình không thể kiểm soát được. Do vậy, sếp sẽ chê nhân viên kiểu: Sao cậu ngu thế? Tôi tưởng chị học đại học rồi cơ mà? Tất cả những câu kiểu đó sẽ chỉ có tác dụng xả bớt cơn giận và nhiều khi là gây thêm mâu thuẫn cá nhân mới chứ không có tác dụng xử lý vấn đề. Sếp cần kiểm soát tốt trạng thái tình cảm của mình và hướng tới việc điều chỉnh hành động hơn là tấn công cá nhân người đang mắc lỗi. Do đó, câu mẫu cho việc này thường là: Hôm thứ hai vừa rồi, việc em tới chậm/ không có mặt khi chương trình diễn ra làm mọi người cảm thấy…. sau đó diễn tả tình cảm với hành vi, từ nhẹ tới nặng của đối tượng.
Thông báo cho các cụ nào miss!
16/9 : Lớp Phương pháp huấn luyện sa.les chuyên nghiệp: cách đào tạo sa.les đúng cách và tuần tự để họ khá dần lên. Cái này thì là tiền đề cho vụ quản lý giám sát hoạt động của họ sau đó. Chấm dứt luôn chuyện mà một ông giám đốc kinh doanh từng hỏi tôi một cách đau đớn: "Làm lào mà quản lý được họ khi họ làm việc mà không có mình giám sát ở đó chứ anh?"
23/9: Lớp Các chỉ số nền tảng của đội sa.les chuyên nghiệp. Toàn bộ các số đo nỗ lực mang tính định lượng và định tính của đội sa.les. Nhưng quan trọng hơn là cách áp dụng chúng và nâng chúng lên ra làm sao để đạt hiệu quả mong muốn, tức rằng thì là doanh số tăng, lợi nhuận tăng và hai cái đó sẽ không tăng theo kiểu không có định hướng.

Monday, September 13, 2021

QUẢN LÝ NÊN CHÊ NHÂN VIÊN RA SAO – PHẦN 2

QUẢN LÝ NÊN CHÊ NHÂN VIÊN RA SAO – PHẦN 2
7. Chê nên hướng tới việc cho người khác thấy đó là hành động phổ biến, người chê và người bị chê đều có thể cùng mắc phải: Câu thường dùng: Việc này trước đây anh cũng từng mắc phải, … Việc này có thể xảy ra với bất kỳ ai…., Chuyện này không khó hiểu nhưng anh cần mình nói chuyện để làm rõ,… Khi chúng ta đứng cùng phía và thừa nhận lỗi này là phổ biến thì sự thừa nhận lỗi từ phía người nghe sẽ dễ dàng hơn.
8. Chê nên dùng những tính từ từ nhẹ tới nặng: Cái này tùy thuộc vào thái độ phục thiện của người nghe, tránh trường hợp do dùng từ nặng quá ngay từ đầu mà thành ra khơi dậy sự hận thù cá nhân không cần thiết. Tùy theo thể hiện biết lỗi hay không của người nghe, người nói sẽ có những tính từ tăng dần. Ví dụ: Không phải việc anh mong đợi/Anh không dự kiến sẽ gặp việc này/ Việc này không ok cho lắm/Việc rất không hay/Cái đó không ổn/….
9. Chê nên đi được liền sau đó là hành vi đúng để cá nhân bị chê chỉnh sửa: Cuối cùng, chê cũng là để người khác khá hơn lên và cho họ cơ hội chỉnh sửa chứ không phải là để "đoạn tình tuyệt nghĩa". Do đó chê xong thì phải cho họ thấy nên làm gì tiếp theo, và theo ý của cá nhân tôi thì tốt nhất là để họ ghi lại hoặc chuẩn hóa thành quy trình để tránh việc lỗi đó lặp lại ở các lần tiếp theo.
10. Trong một số trường hợp, chê là hành vi kích thích tinh thần chứ không phải để hướng tới hành động cụ thể: Ví dụ: sếp muốn tạo ra sự thân thiết với nhân viên, khi đã biết chắc nhân viên nể và quý mình, thì có thể ra lời hơi nặng một chút, vì chỉ có "thân nhau thì mới nói như thế!". Đội sales hay áp dụng cách này: Ơ, thằng này, sao mày làm dốt thế em?
11. Chê cũng là để đối tượng cân bằng lại: Nghe khen thì thích thật,nhưng nghe nhiều quá thì có nhiều người có xu hướng trở nên chán các lời khen và coi đó là điều hiển nhiên. Do vậy mà họ sớm trở thành sao và thường là "sao chổi". Len trong các lần khen, chê làm cho người nghe thích thú vì thấy thay đổi cảm giác và thấy chúng ta thật lòng nhiều hơn. Sau cùng, thỉnh thoảng "Đổi món" làm cho lần khen sau sẽ trở nên hiệu quả hơn!
12. Nếu lỗi chưa quá lớn thì lời chê, thậm chí trước mặt đám đông có thể nói nhưng là kết hợp với sự bông đùa nhẹ nhàng để mọi người hiểu ý nhưng không bị tự ái. Ví dụ: Anh X có thể vui lòng giải thích vì sao mà anh có thể tạo ra một doanh số trừu tượng, kỳ vĩ như vậy không?
13. Cơ hội lý giải: Chê bao giờ cũng vậy, phải làm cho đối tượng tâm phục, khẩu phục dù rằng điều này không hề dễ dàng. Muốn vậy, trong suốt quá trình nói chuyện chúng ta phải thăm dò để xem đối tượng đang cảm thấy ra sao về việc họ bị chê. Thường thì nên cho họ có cơ hội giải thích về lỗi họ phạm phải trước khi chê. Vì như thế chúng ta đo đếm được cảm xúc của họ, sau đó biết nên tác động ở mức độ nào là phù hợp.
#qtkn_doxuantung
#qtkn_sales
Đỗ Xuân Tùng - Giám đốc Công ty Tư vấn và Đào tạo Nhân Việt

Wednesday, September 8, 2021

Thương hiệu PTDNV

Đây là 9 câu hỏi mà chúng tôi phải trả lời để xây dựng thương hiệu Group PTDNV. Bất kỳ sản phẩm dịch vụ nào, muốn làm thương hiệu cũng phải trả lời 9 câu hỏi tối thiểu này, không nên bỏ sót câu nào!
1. Bạn là ai?
Đây là Group PTDNV, một Group chia sẻ và học hỏi về quản lý kinh doanh
2. Bạn làm việc gì, nghề gì?
Group thực hiện sứ mệnh nâng tầm và phát triểm doanh nghiệp Việt, đúng như tên gọi của nó.
3. Bạn coi trọng điều gì, giá trị gì?
Là một Group thiện nguyện vì cộng đồng, chúng tôi coi trọng sự THÂN THIỆN, CỞI MỞ, CHÂN TÌNH, cùng chia sẻ và học hỏi những tri thức THIẾT THỰC, HỮU ÍCH. Đây chính là các giá trị cốt lõi của Group.
4. Công việc hay nghề nghiệp của bạn hướng đến ai? Nhóm người nào là đối tượng mục tiêu?
Group này dành chủ yếu cho giới quản lý và doanh nhân, bao gồm các bạn khởi nghiệp
5. Bạn có gì đặc biệt, khác biệt để thu hút họ?
Sự kết hợp giữa tri thức hàn lâm và kinh nghiệm thực tiễn dày dạn ở tầm cao. Mọi chia sẻ đều được đúc kết từ lý thuyết được chọn lọc, có đối chứng với trải nghiệm thực tế đã được minh chứng (proven practice), được giải thích bằng ngôn từ dễ hiểu, dễ nhớ, dễ áp dụng. Đặc biệt, Group KHÔNG QUẢNG CÁO, KHÔNG TẠO PHỄU, KHÔNG KHOE KHOANG BẰNG CẤP, HỌC VỊ, CHỨC VỤ, CHUYÊN GIA NÀY NỌ.
6. Bạn đem lại giá trị vượt trội nào cho họ?
Tri thức THIẾT THỰC và HỮU ÍCH, với những NGUYÊN LÝ ngược đời, nhưng hợp lôgic, có giá trị thực tiễn cao, tạo ra sự thay đổi ngoạn mục và kết quả vượt bậc.
7. Điều gì để họ tin bạn, nghe theo bạn, ủng hộ bạn?
Sự chia sẻ THẬt LÒNG, TÂM HUYẾT, móc hết ruột gan. Tri thức chia sẻ được kiểm chứng bằng thực tế và bằng những ví dụ cụ thể, rất đời thường, rấtcdễ hiểu, dễ áp dụng. Người tham gia không hề bị dụ dỗ, lôi kéo mua bán bất kỳ spdv nào, kể cả các khóa học và các dịch vụ tư vấn, đào tạo, mentoring, coaching...
8. Liệu những điều trên có nhất quán và bền vững không?
Luôn rõ ràng và nhất quán và bền vững, theo đúng các câu tuyên ngôn và nội quy Group. Group không biến tướng hay biến tấu gì sau suốt hơn 6 năm hoạt động.
9. Bạn sẽ làm cho họ biết và hiểu những điều trên bằng cách nào?
Truyền thông, lan tỏa, thành viên giới thiệu cho bạn bè...
Đây là cách chúng tôi xây dựng thương hiệu PTDNV. Thương hiệu sản phẩm dịch vụ của bạn có làm như vậy không? Hãy thử so sánh và nêu ý kiến bạn đang thiếu mục nào nhé!
* Ảnh chụp offline đúng ngày này 2 năm trước, chủ đề "Chiến lược cuộc đời & Chiến lược kinh doanh"
Nguyen Huu Long - PTDNV 

NGƯỜI NHƯ BẠN, CÓ CẦN XÂY DỰNG THƯƠNG HIỆU CÁ NHÂN KHÔNG?

NGƯỜI NHƯ BẠN, CÓ CẦN XÂY DỰNG THƯƠNG HIỆU CÁ NHÂN KHÔNG? (Share tự do!)
Nhiều người nhầm tưởng xây dựng thương hiệu cá nhân là "làm màu", đánh bóng hình ảnh, tìm kiếm sự ngưỡng mộ từ người khác...
Thật ra, ngay trong đời sống thường nhật, BẤT KỲ AI còn giao tiếp, quan hệ, làm việc với người khác, cũng đang ít nhiều xây dựng thương hiệu cá nhân cho mình. Khi bạn có nhu cầu giao tiếp, gặp gỡ, làm việc với càng nhiều người, hay muốn thuyết phục nhiều người để họ tin bạn, nghe theo bạn, bạn càng phải xây dựng thương hiệu cá nhân.
Một cô giáo trẻ mới ra trường, muốn làm cho học sinh tôn trọng, yêu mến và nghe lời, cô phải xây dựng thương hiệu cá nhân. Một nhân viên mới đi làm, muốn được cấp trên tin dùng và đồng nghiệp cảm mến, giúp đỡ, NV ấy phải xây dựng thương hiệu cá nhân. Một CEO, cấp quản lý, doanh nhân, chính trị gia, ca sĩ, nghệ sĩ, thợ cắt tóc, chủ cửa hàng tạp hóa, người bán bánh mì, hủ tiếu gõ..., ít nhiều đều cần xây dựng thương hiệu cá nhân, cho dù họ có nhận biết hay không nhận biết nhu cầu này.
Không xây dựng thương hiệu cá nhân, bạn khó mà hành nghề thành công, dù là nghề bán hàng rong hay bán cà phê vỉa hè.
Xây dựng thương hiệu cá nhân nghe nói có vẻ ghê gớm, nhưng thực ra là bạn phải làm rõ các điều dưới đây cho đối tượng mà bạn hướng đến hiểu:
1. Bạn là ai?
2. Bạn làm việc gì, nghề gì?
3. Bạn coi trọng điều gì, giá trị gì?
4. Công việc hay nghề nghiệp của bạn hướng đến ai? Nhóm người nào là đối tượng mục tiêu?
5. Bạn có gì đặc biệt, khác biệt để thu hút họ?
6. Bạn đem lại giá trị vượt trội nào cho họ?
7. Điều gì để họ tin bạn, nghe theo bạn, ủng hộ bạn?
8. Liệu những điều trên có nhất quán và bền vững không?
9. Bạn sẽ làm cho họ biết và hiểu những điều trên bằng cách nào?
Xây dựng thương hiệu sản phẩm cũng phải trả lời các câu hỏi trên. Nếu bạn không làm rõ, và bằng cách nào đó giúp cho người khác hiểu rõ về mình theo các câu hỏi trên, sẽ chẳng ai hiểu bạn, tin bạn, nghe bạn và ủng hộ bạn.
Hãy ngẫm và suy ra, chính bạn có cần xây dựng thương hiệu cá nhân không? Có/không?
* Cần hiểu rằng thương hiệu cá nhân là dành cho khách hàng mục tiêu, cho đối tượng mục tiêu, không phải cho mình. Họ cần biết mình, hiểu mình, tin mình và nhận được giá trị từ mình

Nguyen Huu Long - PTDNV

VÌ SAO CẦN XÂY DỰNG THƯƠNG HIỆU SẢN PHẨM, THƯƠNG HIỆU CÁ NHÂN

VÌ SAO CẦN XÂY DỰNG THƯƠNG HIỆU SẢN PHẨM, THƯƠNG HIỆU CÁ NHÂN? (Hãy khám phá một NGUYÊN LÝ khi đọc bài viết này!)
Có cần xây dựng thương hiệu sản phẩm? Không cần đâu, nếu bạn không cần bán nó với số lượng nhiều, không cần thực hiện ước mơ lớn, hoài bão lớn. Không cần đâu, nếu bạn không cần ai biết nó, hiểu nó, nhớ nó, có sợi dây tình cảm với nó, và trung thành với nó. Không cần đâu, nếu bạn làm ra sp chỉ để dùng trong gia đình và đem cho bạn bè dùng chơi cho vui. Không cần đâu, nếu bạn muốn nó như kẻ vô danh, chỉ có mình bạn hiểu và dùng nó cho mình!
Ngược lại, nếu bạn muốn thực hiện sứ mệnh lớn, hoài bão lớn, đem lại giá trị lớn cho khách hàng, người tiêu dùng, và để lại thứ gì đó cho đời, để hàng trăm năm sau, tên tuổi của nó còn "vang bóng", bạn NHẤT THIẾT phải xây dựng brand cho nó.
Đã qua rồi cái thời "hữu xạ tự nhiên hương", qua rồi cái thời cứ tốt đi, người ta sẽ biết đến và sẽ mua dùng, và sp sẽ nổi tiếng. Bạn không cho đi, không tạo ra sự liên tưởng (association), sự gắn kết (connection) tình cảm trong tâm trí khách hàng, không làm cho họ cảm nhận giá trị (perceived value) về thương hiệu của sản phẩm, bạn sẽ chẳng nhận lại được gì đâu!
THƯƠNG HIỆU CÁ NHÂN thì sao? Cũng tương tự như vậy! Nếu bạn không nghĩ lớn, không có sứ mệnh và hoài bão gì lớn, không có khát vọng đem lại giá trị gì lớn cho đời, không cần đóng góp gì lớn lao cho cộng đồng, bạn không cần xây dựng thương hiệu cá nhân đâu!
Ngược lại, nếu bạn có một sứ mệnh lớn, một hoài bão lớn, hay đơn giản là muốn làm chuyện gì đó cho CÓ TẦM một chút, bạn cần xây dựng THCN cho mình.
Đừng hiểu lầm xây dựng thương hiệu cá nhân là đánh bóng tên tuổi, hình ảnh để chỉ làm lợi cho mình. Tất nhiên, cũng có loại người như vậy, nhưng không phải ai cũng vậy. Xây dựng THCN là để có sức thuyết phục, để giúp cho đối tượng mà bạn hướng đến hiểu rõ về con người bạn và có mối liên tưởng rõ rệt về bạn. Bạn là ai? Bạn làm gì? Bạn có gì đặc biệt? Bạn đem lại giá trị gì cho họ? Vì sao họ nên tin bạn? Thương hiệu sản phẩm cũng phải trả lời chính các câu hỏi này!
Nếu không ai tin bạn, không ai biết bạn có gì đặc biệt, không ai biết bạn đem lại giá trị gì cho họ, họ sẽ không theo bạn, không ủng hộ bạn, và bạn không thể làm được việc gì lớn lao.
Bạn muốn thực hiện một dự án cộng đồng. Nếu bạn không có đủ uy tín, không ai biết bạn là ai, con người bạn thế nào, sẽ không ai tham gia cùng bạn. Bạn hô hào mọi người sống đẹp, sống tốt, nếu bạn là kẻ vô danh, sẽ không ai nghe theo bạn. Bạn muốn làm gì đó tốt đẹp và lớn lao cho xã hội, bạn không thể làm một mình, bạn cần có nhiều người cùng làm với bạn. Ai sẽ cùng làm với bạn nếu bạn là kẻ vô danh?
Bạn làm bất kỳ nghề gì, nếu bạn muốn nghề nghiệp của mình phát triển, bạn không chỉ cứ cặm cụi làm cho tốt là được. Bạn phải GIÚP CHO KHÁCH HÀNG HIỂU BẠN VÀ THẤY ĐƯỢC GIÁ TRỊ MÀ BẠN ĐEM LẠI CHO HỌ. Để làm được điều đó, bạn không thể không tạo dựng dấu ấn cá nhân, thương hiệu cá nhân.
Cho dù bạn là thủ lĩnh sinh viên hay hội trưởng nông dân, hay chỉ là một cấp quản lý trong công ty, để cho người khác hiểu bạn, tin bạn, nghe theo bạn, bạn buộc phải xây dựng thương hiệu cá nhân bằng cách này hay cách khác.
Thương hiệu sản phẩm hay thương hiệu cá nhân không phải là để cho mình, mà để đem lại GIÁ TRỊ cho người, cho đối tượng mục tiêu mà mình muốn hướng đến.
Bạn đang mua dùng bất kỳ sản phẩm nào có thương hiệu nổi tiếng, bạn đang nhận GIÁ TRỊ từ nó rất nhiều. Bạn hài lòng vì giá trị đó, và bạn sẽ mua dùng nữa. Nếu không cảm nhận được giá trị, hoặc giá trị không đủ cao, bạn sẽ ngừng mua, đúng không? Và giá trị mà bạn nhận được, phần nhiều nằm ở THƯƠNG HIỆU. Không có thương hiệu, bạn đâu có mua!
Rõ ràng, thương hiệu là dành cho khách hàng, không phải cho người chủ. Khách hàng phải cảm nhận được giá trị từ thương hiệu thì họ mới tin dùng! Cả THSP và THCN đều thế cả! Tôi nói vậy đúng/sai?
* Bạn khám phá ra NGUYÊN LÝ gì khi đọc bài viết này?

Nguyen Huu Long - PTDNV

Monday, September 6, 2021

14 dấu hiệu cho thấy bạn đã trưởng thành về mặt cảm xúc

14 dấu hiệu cho thấy bạn đã trưởng thành về mặt cảm xúc

// bài trộm ở QRVN 

Tác giả: Kirstie Taylor, 29/7/2021; 6 phút đọc

Link: https://medium.com/.../14-signs-youre-an-emotionally...

#Medium
-----------------------------------
Sự trưởng thành về mặt cảm xúc không liên quan đến tuổi tác.

Có người 40 tuổi mà chiều sâu cảm xúc chỉ vừa đủ một muỗng trà, hoàn toàn không bằng một người chỉ mới 23 tuổi. Điều này không thể tìm được qua những cuốn sách: bạn không thể đọc sách và bắt đầu áp dụng được chúng vào cuộc sống của mình.

Bạn đạt độ chín về cảm xúc nhờ quá trình tự soi lại mình, tự thừa nhận lỗi lầm của mình, sống và tạo ra rất nhiều sai lầm. Đó là những điều mà có lẽ bạn sẽ tìm thấy khi đang ở trong những thời điểm khó khăn nhất của cuộc đời.

Nhưng sau khi đã tự mình trải nghiệm, bạn sẽ hiểu được chúng. "Chúng" mà tôi nhắc tới ở đây nghĩa là cuộc đời, cụ thể hơn là bạn sẽ sống theo cách tốt hơn. Những nỗi đau vẫn không thể được chữa lành hoàn toàn - giống như có phép màu - nhưng bạn sẽ chiêm nghiệm và hiểu thêm được nhiều thứ ẩn sau chúng hơn là trước đây.

Vậy nên nếu có khi nào tự hỏi về độ chín cảm xúc của bản thân, thì 15 dấu hiệu dưới đây có lẽ sẽ giúp bạn có được đáp án.

1. Đối diện với sai lầm của chính mình.

Phạm sai lầm là một cảm giác không hề dễ chịu, nhưng đừng để nó ngăn bạn nhận lỗi. Mọi người đều có thể mắc sai lầm, và dũng cảm thừa nhận sai lầm của chính mình là một dấu hiệu của sự chín về mặt cảm xúc.

Không phải luôn luôn nhận lỗi nhưng bạn cố gắng vì biết rằng mình không hoàn hảo. Bạn biết mình sai, vô tình làm tổn thương mọi người và thừa nhận sai lầm đó thay vì để người khác phải gánh chịu.

2. Không còn sợ bị tổn thương.

Tất nhiên là hoàn toàn không dễ để làm được điều này. Mất rất nhiều thời gian để học được cách diễn tả cảm xúc của bản thân bằng lời nói, nhưng khi đã đạt độ chín cảm xúc, bạn sẽ hiểu được người khác cảm thấy ra sao mỗi khi bị tổn thương. Đó là cách con người chúng ta kết nối với nhau.

Kết quả là bạn sẽ có được những tình bạn sâu sắc hơn. Bạn biết những người gần gũi nhất với mình đã phải trải qua những gì, và họ cũng biết điều tương tự về bạn. Bạn ít nói chuyện phiếm lại và nói thẳng vào những điều thực sự quan trọng.

3. Đặt ra những ranh giới và tôn trọng chúng.

Người đã trưởng thành về mặt cảm xúc hiểu rằng những giới hạn không phải là kẻ thù của họ; chúng thực sự cần thiết. Bạn muốn gần gũi với mọi người, nhưng cũng hiểu rằng bản thân mình cần có một số ranh giới để cảm thấy an toàn trong những mối quan hệ.

Điều này nghĩa là bạn nên trọng ranh giới của những người khác. Không cần phải cố thúc ép hay tọc mạch, hãy để mọi người cảm thấy thoải mái khi ở cạnh bạn.

4. Chấp nhận rằng ý kiến của những người khác có thể khác với mình.

Bạn không cảm thấy tức giận và bắt đầu một trận chiến khi ý kiến của ai đó đối lập với mình. Bạn có lẽ sẽ thấy kích động và muốn tranh luận, nhưng hiểu rõ rằng thay đổi ý kiến của ai đó là rất khó; có lẽ mình sẽ không bao giờ làm được và cũng không muốn làm điều đó. Đó là cách thế giới này vận hành và bạn hiểu rằng nó khiến cuộc sống này thú vị hơn. Bạn có thể kết bạn với những người mà bản thân không tấn thành về quan điểm trong một số vấn đề, nhưng điều đó chẳng sao cả.

5. Sẵn sàng học hỏi và trở nên tốt hơn.

Bạn đến được bước này là nhờ thừa nhận rằng có những lúc bạn hoàn toàn chẳng hiểu bản thân đang làm gì. Bạn nhận ra có những hành động và cách tư duy khiến bản thân không hạnh phúc.

Và thế là bạn nhận ra giá trị của việc học hỏi. Bạn hiểu rằng nó khiến mình trở nên tốt hơn và muốn tiếp tục học hỏi từ những người xung quanh. Bạn không sợ mắc sai lầm.

6. Hiểu rằng mọi người không có phép đọc tâm trí.

Bạn không kỳ vọng rằng ai đó có thể dự đoán được tất cả những gì mình cần, trừ khi chúng được nói ra. Có những điều mà bạn xem là hiển nhiên, nhưng không có nghĩa là nó cũng đúng với những người khác; bạn hiểu rằng tam quan của mỗi người có khác biệt.

Bạn giữ kỳ vọng của bản thân ở mức thấp không phải vì nghĩ rằng mọi người sẽ khiến mình thất vọng, mà vì hiểu rằng sự kỳ vọng quá cao có thể hủy hoại những điều tuyệt vời. Khi muốn có được điều gì đó, bạn sẽ nói ra thay vì chờ đợi ai đó đoán được nó.

7. Buông bỏ nỗi căm hận.

Bạn không nhất thiết phải tha thứ cho tất cả mọi người, nhưng vẫn học được cách buông bỏ nỗi căm hận. Bạn biết rằng cố chấp với nó không được lợi ích gì cả.

Những cảm xúc tiêu cực chắc chắn là một phần của cuộc sống, nhưng chúng ta có thể chọn cách mình đối xử với chúng. Nếu có thể bỏ qua thì hãy bỏ qua đi.

8. Không đánh đồng dục vọng với tình yêu.

Nhiều người bị cảm xúc chế ngự nghĩ rằng dục vọng là tình yêu, người đã trưởng thành về cảm xúc biết rằng chúng là hai khái niệm khác nhau và rằng tình yêu phức tạp hơn rất nhiều.

Bạn biết rằng cảm giác khi ở bên một người không phải lúc nào cũng là màu hồng. Bạn chấp nhận rằng không ai hoàn hảo cả: con người chỉ là những sinh vật phàm tục với rất nhiều khuyết điểm. Vậy nên tình yêu không phải là phản ứng hóa học; đó là muốn ở bên ai đó dù có những lúc họ khiến bạn khó chịu.

9. Tha thứ cho bản thân.

Người đã chín về cảm xúc không chỉ buông bỏ nỗi căm hận với người khác, mà còn với chính bản thân họ. Bạn biết rằng tất cả trải nghiệm trong quá khứ đã định hình nên bản thân ngày hôm nay.

Vậy thì sao phải tức giận chính mình chứ? Sai lầm cũng có giá trị của riêng chúng và tha thứ cho bản thân khiến bạn nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

10. Ngừng việc cố gắng cảm thấy hạnh phúc mọi nơi, mọi lúc.

Bạn nhận ra rằng hạnh phúc không phải lúc nào cũng là mục đích của cuộc sống. Cuộc đời này có nhiều điều mà ta không thể kiểm soát được, sẽ có những lúc bạn thấy buồn hay giận dữ và bạn sẽ dễ chấp nhận hơn khi chúng xảy đến.

Hãy tìm đến bạn bè, những thói quen, mục tiêu và đam mê mang tới cho chính mình niềm vui.

11. Không dễ kích động.

Bạn biết rằng luôn có ý nghĩa nào đó đằng sau những câu chuyện mà mọi người kể. Đa phần thì họ không định công kích bạn mà chỉ đơn giản là đang nói nhầm hoặc diễn đạt sai ý kiến của mình.

Và khi hiểu được điều đó, bạn sẽ không dễ kích động. Cũng có những lúc bạn thực sự bị công kích nhưng sẽ không bị kích động quá mức.

12. Cảm nhận cảm xúc của bản thân thay vì đè nén chúng.

Người đã trưởng thành về cảm xúc thường khám phá ra khi tự mình trải nghiệm rằng đè nén cảm xúc đem lại cho họ sức mạnh lớn hơn. Nếu muốn cuộc sống của mình dễ dàng hơn, bạn phải học cách vượt qua.

13. Cảm nhận chúng.

Bạn cảm nhận những cảm xúc thay vì hành động như thể chúng không tồn tại. Chúng không phải luôn luôn tốt đẹp, nhưng chính bản thân cuộc sống cũng như vậy.

14. Nhưng cũng không để cảm xúc chế ngự mình.

Những người đã trưởng thành về mặt cảm xúc không để cảm xúc ảnh hưởng cuộc sống của mình. Cảm xúc không nhất thiết phải dẫn đến phản ứng tức thì; bạn biết mình có thể suy nghĩ trước khi hành động dựa trên cảm xúc.

Điều này tạo ra suy nghĩ hợp lý hơn và những mối quan hệ tốt hơn về lâu dài. Bạn bỏ qua những điều nhỏ nhặt hơn là suốt ngày nghĩ về chúng. Một câu nhận xét sẽ không khiến tâm trạng bạn bị hủy hoại.

15. Bạn hiểu giá trị của việc đôi khi cho phép mình trẻ con một chút để có được niềm vui.

Người trưởng thành về mặt cảm xúc khác xa với người khắc kỷ. Họ biết rằng cuộc sống là không thể kiểm soát và cảm xúc cũng vậy. Mọi cảm giác đều có những giá trị khác nhau, bao gồm cả hạnh phúc đi kèm với sự ngốc nghếch và không quá nghiêm túc.

Bạn biết rằng mỗi người chỉ có một cuộc đời để sống và không muốn lãng phí nó vào những cơn tức giận, căm hận... Bạn muốn dành thời gian đó để làm điều gì đó khiến mình thấy vui. Và nếu tung tăng khắp nơi như một đứa trẻ hay nghêu ngao một bài hát làm được điều đó, thì cứ làm thôi.

Xin chúc mừng nếu bạn đã trưởng thành về cảm xúc. Có lẽ bạn sẽ hứng thú hơn và ít cảm thấy mình là nạn nhân của cuộc đời. Điều đó có thể đem lại niềm vui mà nhiều người không có.

Cũng đừng nhầm điều đó với một cuộc sống tẻ nhạt. Bạn vẫn có thể trải nghiệm những cung bậc cảm xúc và tận hưởng những niềm vui nho nhỏ mà cuộc sống mang lại.
P/S: Link cho bạn nào muốn share nhé:

https://www.facebook.com/H2D01/posts/2960263614226618

Saturday, September 4, 2021

Máy Tính Ngày Xưa hay Chuyện Phổ Cập Tin học và XXX ở VN

Máy Tính Ngày Xưa hay Chuyện Phổ Cập Tin học và XXX ở VN
-------------------------------------------------------------------
Hôm trước mẹ kêu công ty mẹ giờ chuyển hết sang dùng Linux với Open Office, bất tiện lắm nhưng phải làm thế để tránh bản quyền. Hôm nay lại ngồi nói chuyện lần đầu dùng máy tính với mấy bạn. Cười lăn bò và rặn ra cái note này.
~
Thực ra chuyện bản quyền windows mí lị phần mềm tầm 3 4 năm gần đây dân hơi giàu nước hơi mạnh (dù xã hội chưa công bằng và cá nhân anh thấy ngày càng kém văn minh) thì mới rộ lên. Chứ trước đây tầm ngắn là xịch năm xa hơn là 12 13 năm trước làm gì có.
Tầm 7 tuổi, anh rất là nhõng nên được mẹ đưa lên cơ quan suốt. Lên đấy được sờ vào máy tính, cài windows 95. Máy có trò Ninja shadow hay gì đấy (hồi bé chỉ nhớ mỗi chứ NinJa), mình là ninja áo đỏ, đi có đánh kiếm phóng tiêu (tất nhiên ko phải trò Ninja cứu mẹ trên 4 nút nhoa). Chơi say mê.
Cái máy tính đầu tiên được bố mẹ mua cho là hồi 12 tuổi. Máy Intel Pentium 2 400Mhz ổ cứng 4.3 Gb Ram 64 card màn hình 8mb màn Samsung lồi như mắt ốc với đôi loa Nicole trắng cài windows 98 (người hay máy, cái gì anh yêu là anh nhớ lắm). Trước đấy anh đã biết máy tính thế nào rồi, nhưng cảm giác có được cái máy đầu tiên quả là sướng đe0 tả (sau có lần ăn 100 điểm lô thì cũng sướng gần bằng). Máy tính hồi đấy vẫn chia ra là 386, 486, 586 và cao nhất là 686. Có được cái máy tính là kinh khủng lắm, nhất là máy như máy của anh. Bạn bè anh nhiều lắm thì Chip Celeron, hoặc mạnh hơn nhưng làm gì có Ram khủng khiếp 64 Mb như của anh
Chuyện xóa mù tin học: Các tượng đài và đĩa CD
Có máy tính thì tất nhiên sinh ra chuyện cài trò chơi. Máy mà ko có trò chơi thì dùng làm gì. Thế là anh đi mua đĩa. Đĩa trò chơi đầu tiên anh mua là đĩa mềm, có trò Ninja. Đĩa hỏng không chơi được, anh cáu format đĩa đi bán lại cho 1 thằng gần nhà. Tiền có được anh nhịn ăn sáng mấy bữa góp tiền đi mua hẳn đĩa CD. Cầm tiền ra hàng đĩa dõng dạc hỏi trò Đế chế (thấy mấy ông lớn lớn kêu trò này khủng khiếp lắm, ko chơi thì phí máy). Mua về hăm hở cài. Cài xong hăm hở bật. Màn hình tối đen xuống vào trò. Sướng run lên. Xong tự nhiên lóe sáng, out ra ngoài windows, báo lỗi. Anh chửi bậy - chửi bằng vốn từ non nớt của 1 cậu bé ngây thơ trong sáng. Mang ra hàng bắt đền chủ hàng bảo phải Cờ rách mới được. Anh hỏi Cờ rách là gì. Thế là dạy phải cóp đề cái này lên cái kia mới chạy được. Anh sáng mắt mang đĩa về nhà. Tất nhiên là chơi được. Chơi ngon, không lag tí nào. Oai đe0 tả.
(mình thấy mình còn khôn chán. Bạn tradaonline hồi mới dùng máy còn không biết copy file crack . Thế mà bây giờ code kiếc khiếp vđ )
Mấy hôm sau xóm có thằng mua được máy. Nó không biết cài Đế chế. Anh bắt nó phải đi mua Coca cho anh, xong đứng ở phòng ngoài ko được xem anh cài vì cài trò chơi khó lắm, phải cực kỳ giỏi mới cài được cơ mà tao ko muốn mày xem. Thằng bé bình thường rất gấu nhưng lần này lại ngoan, cun cút đứng ngoài cửa.
Sau khi chơi AOE 1 thì anh chuyển sang chơi Heroes 3, Quake, Star Craft, Commandos, Half life và nhiều trò nữa. Thật là classic. Đến giờ anh vẫn chơi cả mấy trò trên, trừ Quake và Commandos. Game hồi đấy hay. Cái àny không phải hoài cổ mà là thật. Làm gì có game nào trường tồn bất tử như AOE hay Star Craft? Đồ họa tinh xảo mê ly, mà tởm nhất là game nào cũng chỉ vài trăm Mb. Anh không hiểu, không thể hiểu tại sao với trình độ kỹ thuật hồi đấy họ có thể làm games hay đến vậy? Hôm trước em anh cài Sim 2 full bộ gần chục Gb. Anh chẹp miệng ngày xưa ổ 10.2 gb của anh có hàng trăm bài hát, hàng chục trò chơi, chưa kể những phim vài chục Mb (phim-mà-ai-cũng-biết-là-phim-gì-đấy ).
Sau khi cài game thì mày mò cài phần mềm. Quay lại chuyện bản quyền. Anh thật, đe0 có các anh crackers, in đĩa lậu với cả bán đĩa lậu thì dân VN giờ mù tin học ráo. Lấy đâu ra chỗ cho các bạn chém gió, chơi game, online mí lị post ảnh tự sướng. Đĩa CD phần mềm nổi tiếng nhất là bộ đĩa của Phạm Hồng Phước và Lê Hoàn. Theo anh 2 bác này, cùng Cảnh Đại ca - người bẻ khóa trò Lines huyền thoại đồng hành cùng biết bao thế hệ dân văn phòng nhà nước (bố anh là thần Lines), và NVH - một cracker siêu đẳng mua đĩa phần mềm và cài wins nào cũng thấy tên; những người này đáng được phong danh hiệu anh hùng vì phổ cập tin học. Ngoài ra vài anh hùng trong truyền thuyết nữa là cửa hàng Games Galaxy cùng hàng đe0 nào ở Lý Nam Đế anh chịu ko nhớ tên, vì cài bất kỳ games nào vào máy cũng thấy screen của 2 cửa hàng này. Thật là những tượng đài kỳ vĩ, điểm sáng 4000 năm. Bây giờ nghe nói 2 bác LH và PHP làm cho Echip, những người còn lại không biết đi đâu về đâu. Như bạn anh nói, những người đấy là thầy dạy tin học đầu tiên cho thế hệ anh và cả trước anh. Không có những người này, hồi đấy làm gì có ai đủ tiền mua những đĩa phần mềm bản quyền hàng chục đến hàng trăm usd (mà có thì cũng ko biết mua thế nào). (Đừng nói đến download trên Internet vì lúc đó down được cái soft 2mb to hơn đĩa mềm là kinh lắm rồi, anh em nể phục lắm rồi). Nhờ công ơn các vĩ nhân kia, bao nhiêu cậu bé đã mặc cho bố mẹ kêu la ỏm tỏi, lén lút bật máy tính khi bố mẹ đi vắng, rồi cài các thể loại phần mềm , mày mò mày mò để rồi thành developers, hackers, system engineer, software engineer, product manager hay đơn giản là người biết dùng máy tính như anh và các bạn bây giờ. Kính cẩn nghiêng mình, đời đời nhớ ơn các bác crackers trên.
Hồi đấy mua đĩa CD là 15k. Dĩ nhiên là chẳng thằng nào có tiền mua tất cả các đĩa, nên mới có trò thằng này mua đĩa 1 thằng kia mua đĩa 2, rồi đổi nhau, xước đĩa bắt đền. (trước đổi đĩa phần mềm sau đổi đĩa xxx - tí sẽ có phần mature content). Đĩa hihihihihihi nào cũng là đĩa lậu. Hàng tháng anh dành tiền mua PC World (9800đ/quyển) và cả PC World cũ. Đầu tiên là lật mấy trang cuối xem điểm game tháng này rồi mai đến trường hỏi han xem thằng nào có chưa thì mượn hoặc giàu thì phi ngay ra hàng để mua. Xong rồi lật lại mấy trang đầu để xem tin và để quệt mồm cho nước dãi khỏi chảy khi thấy mấy cái máy trong mơ như Pentium 700 ram 128 ổ 20gb hay Apple Macintosh monitor trong case trong. PC World hồi đấy viết hay, bài nào ra bài đấy. Giờ lâu lắm lắm lắm lắm lắm lắm anh ko đọc báo công nghệ của VN.
Đĩa CD cũng là công cụ kiếm tiền đầu tiên của anh. Hồi đấy anh học cấp 2. Bạn anh là bạn Quang nhà ở Trung Tự, có chơi với 1 chủ hàng đĩa gần nhà tên là Phương (?), hàng đĩa là Pestie 'n' P (đưa đủ họ tên lên để nhắn tìm đồng đội). Hàng đĩa hồi đấy hiếm, ông nào máy tính có ổ ghi thì được phong thánh. Nhạc thì khan vì làm dek gì có nguồn. Bạn anh nghĩ ra trò làm đĩa CD nhạc theo yêu cầu. Anh là khách hàng gần như đầu tiên. Nhưng bạn anh hồi đấy không expand được thị trường và làm cũng ko xuể, thế là anh nhảy vào làm cùng. 14 tuổi. Hàng ngày anh nhận list orders trong lớp, trong trường và từ bạn bè bên ngoài của anh. Mấy thằng chia nhau mỗi hôm chạy ra Chợ trời mua đĩa trắng. Anh mua quen đến nỗi mỗi lần thò mặt ra là có ngay một chồng 100 CD trắng trước mặt, sau thành khách hàng thân thiết thì được tặng kèm đĩa gì-gì-đó (!). Ngoài ra có 1 thằng phải ngồi đánh máy các list bài hát, tìm ảnh đẹp đẽ rồi mang đi in. Xong 1 list orders thì đi trả hàng. Bọn anh bán hình như là 15k/đĩa, xong sau anh nghĩ ra trò in bìa màu với tên (thực ra là dùng word chèn chữ lên mấy ảnh FF), có thêm bìa thì thêm 7k. Bán đắt như tôm tươi. Cảm giác cầm được những đồng tiền đầu tiên kiếm ra nhờ làm việc chứ ko phải bán lại đồ cũ phấn khích đe0 tả. Business chạy đến khi cô chủ nhiệm bắt được lớp khác truyền nhau đĩa xxx nên hỏi bọn anh bán phải ko. Dĩ nhiên là ko nhưng mà sau đấy cũng dừng dừng, anh tách ra làm business riêng. (nghe oai kinh, thực ra là hồi đấy tìm ra 1 source cc chùa..:">)
Internet, ttvnol và các websites thời tiền sử websites
Mua máy tính chừng 1 2 năm thì anh vật nài bố mẹ cài in tơ nét để lên mạng (giờ vẫn không hiểu sao mình xin được nối mạng). Lại một Cách mạng mới. Có máy tính đã kinh rồi, giờ anh còn có internet. Bạn bè trong khu nhìn cứ gọi là hết hồn. Nhìn các chú nối internet quả là thần kỳ. Modem xịn nhất bấy giờ là Model Dial-up 56kb, nhà anh chỉ dùng modem 28kb nhưng oai lắm rồi. Có lẽ nhiều bạn bây giờ không biết hoặc không còn nhớ Dial-up là gì. Hồi bấy giờ có mấy ISP là Netnam, VNN và FPT. FPT có fpt1280, VNN có vnn1269, netnam là for personal using. Nhà anh dùng Netnam (đến giờ anh vẫn thích Netnam vì service rất tốt). Mỗi lần muốn vào mạng là phải bật modem lên, gõ username passsword vào. Một dãy đèn trên modem sẽ chạy ngược xuôi nhấp nháy tán loạn, kèm theo tiếng tích tích tè tè rè rè nghe rất khó chịu nhưng anh thấy như là nhạc trữ tình. Hết tích tè thì vào được mạng. Vào được mạng là đứt điện thoại. Cũng vì thế nên tháng nào anh cũng bị mắng vì bao nhiêu người gọi về nhà máy đều bận, hoặc hóa đơn điện thoại lên mấy trăm nghìn. Nhưng cũng đáng bị mắng chứ, vì vào được mạng. Sau có mấy cái acc chùa là topvb và vpctn cực kỳ noỉo tiếng 1 thời, ko hiểu sao ông nào cũng biết . Anh em dùng chùa tận mấy tháng, sau còn có cả 1 lfile excel account chùa để dùng. Chủ tài khoản chắc là mấy CQNN, tiêu tiền ko phải nghĩ nên bao lâu ko thèm thay pass. Hồi đấy anh yêu nước lắm. Thật.
Browser thời bấy giờ là IE, chắc phải 3 hoặc 4. Websites tuyền là html và ảnh jpeg. Flash không có cửa. Download thì chỉ có mỗi tool là click chuột phải chọn save target as. Ai giỏi hơn thì dùng Kazaa. Torrent hay IDM là cái chi đe0 ai biết.
Vào mạng thì phải lập nick YM. Thế mới biết Yahoo đã dominate thị trường VN từ hồi đấy. Nick YM hiện giờ của anh cũng phải 7 8 năm rồi. Lập được nick YM cũng là một kỳ công. Sau này chỉ nhờ lập nick YM hộ mà anh mấy lần anh giật được que kem thằng bạn vừa mua hay bánh caramel chưa kịp đớp. Ngoài ra là tham gia forums, đọc báo, down nhạc. Đoạn này thì lại động vào vài legends nữa. Forum lớn nhất và hay ho nhất anh từng tham gia là ttvnol. (không kể 88andlife nhoa, vì đấy là sau này). ttvnol hồi đấy là một thứ gì khủng khiếp lắm, với bao nhiêu là bao nhiêu box, tên là Trái tim Việt Nam. Forum ttvnol gắn liền với báo Tin tức Việt Nam. Ngoài Tin tức Việt Nam, trên mạng chỉ còn 1 báo điện tử tiếng Việt khác là vnexpress, hay còn gọi là Tàu nhanh, nhưng anh ko thích vnexpress vì nó xấu, với lại 'ko có forum'. Hàng ngày đọc Tin tức Việt Nam và vào ttvnol, anh quen được bao nhiêu là 'người lớn', vài người trở thành bạn bè thân và cả đồng nghiệp sau này. Mod và Admin ttvnol, cũng như ban biên tập tintucvietnam hồi đấy là thần tượng của bao nhiêu thanh thiếu niên khắp Việt Nam. Mỗi lần nhìn thấy ai nick đỏ nick cam trên forum là anh bám theo ngay, xem người ta nói gì, từng lời phun ra đều là châu ngọc. Nhất là mod mấy box Thảo luận (đời anh chỉ vào được box có vài lần vì mở ra lần nào là chỉ vài ngày sau lại bị khóa : |) Âm nhạc, Mua bán, Hỏi gì đáp nấy, và GDGT (mod box này anh kính trọng nhất!). Đến giờ vẫn phục team tintucvietnam, (nghe đồn là) chỉ có 7 người và rất trẻ (giờ vợ chồng con cái hết rồi) nhưng lập ra trang báo có lẽ là ngang ngửa vnexpress - được tài trợ bởi FPT khủng nhất bấy giờ. Sau báo Tin tức Việt Nam sập và forum ttvnol bị down, anh mất luôn thói quen đọc báo điện tử với vào forum, không có gì chơi nên sinh ra đổ đốn, vào mạng tìm cái mà các cậu bé đến tuổi lớn lớn rồi đều tìm. Vài năm trở lại đây có hân hạnh được gặp mặt hàng ngày tổng biên tập cũ của báo tintucvietnam và admin ttvnol. Các anh đã trở thành đại gia , vẫn làm và làm sâu về Internet, và nhất là vẫn cực kỳ tanh tưởi.
Ngoài ttvnol, cũng có một số forums và websites khác cũng đóng vai trò thay đổi internet VN. Thứ nhất là blackmoont, sau chuyển thành 1vn rồi vn99music. Mấy gb nhạc của anh phần lớn từ đây mà ra (còn lại là đi loăng quăng cóp nhặt trên box âm nhạc ttvnol). Nhạc chuẩn 64kbs (128 lúc đấy chỉ có dân chơi mới có), download vèo vèo, search bài nào cũng ra. Sau bạn bè anh tìm nhạc, ai anh cũng giới thiệu vào trang này.
Thứ hai là HVA và VHF. HVA thì giờ vẫn còn, VHF (viethacker) thì đi vào dĩ vãng lâu lắm rồi. Nhờ 2 sites này mà bao nhiêu bạn bây giờ trở thành chuyên gia bảo mật cho các ngân hàng, ctck, công ty truyền thông hay các hệ thống lớn trên thế giới. Nhờ 2 sites này mà bao nhiêu trang gov.vn bị ăn đòn. Cũng nhờ 2 sites này mà hàng trăm sites e-commerce trên thế giới lúc đấy bị hack (lỗi SQL injection - các đàn anh chỉ dậy từng ly từng tí), hàng nghìn cc chùa bị tuồn ra, để đến nỗi về sau VN bị ban IP khi mua hàng trên mạng, cũng như vài bạn bị CA tóm khi ship đồ về. Dĩ nhiên hồi đấy mình bé, chỉ dám reg nick post mấy bài vớ vẩn, hack (kinh!) được vài site con con ko dám khoe, chủ yếu là xem các 'anh lớn' 'đàm đạo' - giờ tục gọi là chém gió. Hacker hồi đấy theo truyền thuyết là khái niệm cao siêu lắm, phải cực kỳ đỉnh cao và nghiên cứu bao nhiêu năm mới làm được cơ. Sau thì chú đe0 nào cũng xưng là hách cơ, dù chỉ là thay được giao diện mấy forum làng. Disconmaire. Cảm giác như Songoku luyện mãi mới thành Siêu Xayda được, sau tự nhiên đẻ đâu ra 1 đống Siêu Xayda.
Thứ 3 là những host nhạc hay software lẻ của bạn bè, hay những phần mềm download thời tiền sử như Kazaa. Ai sở hữu 1 host hay đơn giản là tìm ra một source nhạc / soft hồi đấy đều là hot boys cả. Các bạn các em cứ gọi là í ới liên tục, nhờ vả anh 'up cái này' hoặc 'down cái kia'.
Giờ thì anh vẫn chưa phải hacker, nhưng hàng ngày tiếp xúc và làm việc với mấy bạn giỏi kinh, kiểu bố của hacker, ngoài ra còn được làm product ở mấy sites tổng ra cũng phải tờ riệu thành viên. Kỏa là khoái lạc.
Bonus: Mature content
Bonus 1 - Phổ cập XXX thuở ban sơ hay Hội những người đã từng phát cuồng vì CGT
Phần này chỉ dành cho anh em 7x 8x hoặc chị em 'nhớn cả rồi'.
Nói đến máy tính, cụ thể là đĩa mềm và internet thuở sơ khai đấy thì phải nói đến Cô giáo Thảo Mình không nghĩ bạn nào 8x mà không biết đến đệ nhất kỳ thư vô tiền khoáng hậu này.
Nhờ có mấy cái đĩa mềm 1.44Mb và Internet (nói thẳng là ctt ) mà biết bao nhiêu bản CGT đã được hàng nghìn hàng trăm nghìn học sinh sinh viên VN truyền tay nhau để cắm vào máy tính đọc, hoặc in ra để bán cho thằng khác. Anh nhớ CGT đã tạo ra một cuộc Cách mạng xxx (anh gọi là Cách mạng xxx 1 - 6 7 năm sau có Cách mạng xxx 2 là HTL), bạn bè anh và bạn bè của anh anh thằng nào cũng đọc, HHT có bao nhiêu phóng sự về truyện này. Ông nào đi in hoặc photo ra thì ngang nhiên cắt cổ bạn bè bán 40k/tập. Thằng nào chưa đọc thì tiếc hùi hụi, như bạn anh phải chờ tới 7 thằng mới được cầm trên tay tập truyện photo, lúc đấy đã nát bươm, lén lút ngồi đọc say sưa đến mức bố về đứng đằng sau đọc cùng mãi mà ko biết. Nhờ CGT ctt trở thành điểm đến của bao thanh niên, kéo theo sự bùng nổ của truyện, phim game cùng dòng khác. Sau đấy có nhiều chú bập bẹ viết truyện nhưng tuyền là chém gió và tưởng tượng, chẳng có bộ nào kết cấu chương hồi từng lessons đầy đủ công đoạn from beginner to expert và cốt truyện logic như vậy nữa. Mới đây có 1 thanh niên 8x giám đốc sáng ngời lập Hội những người đã từng phát cuồng vì CGT. Thế mới biết huyền thoại sau bao năm vẫn là huyền thoại.
Ngoài truyện là phim. Băng VHS và đĩa CD là những vật đã dẫn dắt cả một thế hệ thanh niên 8x VN vào đời. Băng hay đĩa 'kiểu đấy' đều có đặc điểm là cũ bẩn bôi xóa lem nhem và ghi tên là Hoạt hình Đôrêmon (!) or smt like that. Tội nghiệp bạn Đoremon suốt ngày bị lôi ra làm bình phong cho băng đĩa xxx Kinh điển bấy giờ là Tarzan và Bạch Tuyế. Tất cả mấy bạn ngồi với anh trưa và tối nay đều thừa nhận đã xem 1 trong 2 phim này vào 'lần đầu tiên'. Anh không biết có zai nào anh quen mà chưa xem phim xxx. Dừng chuyện phim ở đây.
Vì tàng trữ những thứ như vậy trong máy nên hầu hết các bạn đều luyện được trò ẩn file, giấu sau hàng chục lớp thư mục, xóa Internet explorer history và quan trọng nhất là tắt máy trong 30s khi có động (bố mẹ về hoặc gõ cửa). Âu cũng là luyện phản xạ.
Bonus 2 - Tất cả đàn ông đều (đã từng) xem phim xxx
Đọc cái này trên Tàu nhanh thấy buồn cười và có tí liên quan
" Các nhà khoa học thuộc trường đại học Montreal (Canada) đã thực hiện một cuộc khảo sát về tỷ lệ nam giới chưa từng xem phim tươi mát, nhưng họ không tìm thấy ai cả."
Code: (Select All)
Ngồi cafe nói mấy chuyện ngày xưa và xem phim/ảnh XXX lần đầu thấy zai nào cũng hứng khởi kể rất nhiều, trốn bố xem ra sao, băng đĩa chuyền nhau lén lút thế nào. Có lẽ bạn nào nên làm một cái research kiểu này cho đàn ông VN. Khéo lại lôi ra ối chiện.
~
Nghĩ lại thấy anh thấy mình thật may mắn vì được sống và trải qua thời kỳ sơ khai của internet và máy tính tại VN. Ngày xưa tìm mọi cách để nâng cấp máy hoặc lén lút xem phim, giờ hàng ngày anh lại kiếm sống nhờ máy tính và internet, lập ra bao nhiêu chức năng để cấm và xóa những domain và user post ảnh / link xxx lên sites, ngán ngẩm đến mức nhìn thấy là del ko phải nghĩ. Tức là đang làm đúng những việc mà các 'idols' ngày xưa đã làm. Nhưng idols thời đấy, dù cho bao năm nữa, vẫn là idols.

Phật giáo vs cúng sao

Nhiều người nói Phật giáo bây giờ biến tướng, cúng sao giải hạng mê tín dị đoan... Nhưng mất đi cái đó rồi, nhóm những con người có ít họ...