[ZHIHU] Muốn đối phó "trà xanh" thì phải đi trên con đường của "trà xanh", để "trà xanh" hết đường mà đi - [Phần 1]
_______________
Người dịch: Sao băng cũng vì cậu mà rơi xuống rồi | Bài dịch thuộc quyền sở hữu của dịch giả và chỉ được đăng tải tại Weibo Việt Nam, vui lòng không tự ý repost.
_______________
Tác giả: 任性火羊宝
Nửa năm trước, bạn trai cũ đã đá tôi để ở bên cạnh thanh mai "trà xanh" của anh ta. Lúc gặp lại, "trà xanh" nhanh như chớp quấn lấy bạn trai mới của tôi, muốn dùng thủ đoạn cũ cướp lấy người vốn dĩ thuộc về tôi. Nhưng cùng một kịch bản, tôi sao có thể ngã hai lần. Lần này để xem tôi sẽ đối phó với cô ta thế nào.
1.
Hôm nay có hai đồng nghiệp mới đến công ty. Một người là giám đốc thiết kế Giang Ưng Thần, người còn lại là một nhân viên bình thường Từ Hiểu Văn.
Trong khi sự chú ý của mọi người đều đang đặt hết trên người Giang Ưng Thần thì ánh mắt của Sở Ngưng lại dừng ở chỗ Từ Hiểu Văn.
Quả nhiên, cô ta vẫn mang dáng vẻ ngây thơ vô tội, điềm đạm đáng yêu như ngày nào.
Cho đến tận bây giờ Sở Ngưng vẫn nhớ rõ như in lần đầu tiên gặp được cô ta.
Lần đó Sở Ngưng cùng với mối tình đầu của mình, bây giờ chỉ có thể gọi là bạn trai cũ Diệp Gia Vũ, đứng ở bên lề đường đợi rất lâu. Gió mùa đông lạnh đến thấu xương, Sở Ngưng cố che chắn đôi chân, chân đã lạnh đến mức tê liệt. Cô hà hơi thổi vào đôi tay lạnh cóng, trong lòng sắp mất hết kiên nhẫn.
"Gia Vũ." Một giọng nói ngọt ngào vang lên, chỉ nhìn thấy một người con gái đi đến, cô ta mặc áo khoác nhung màu hồng phấn, đội mũ lông màu hồng. Cách ăn mặc đáng yêu này quả thực rất hợp với giọng nói vừa rồi của cô ta.
Cô ta chính là Từ Hiểu Văn.
"Gia Vũ, em xin lỗi, em lại quên mất đường đến đây, để anh đợi lâu rồi, có lạnh không?" Từ Hiểu Văn chớp chớp đôi mắt vô tội, dịu dàng xin lỗi.
"Không sao, anh cũng mới đến thôi. Em đó, vẫn cứ mơ mơ màng màng như thế." Diệp Gia Vũ cười nói.
Sở Ngưng liếc nhìn hai người đang cười nói quên trời quên đất, bỗng dưng cảm thấy bản thân giống như một người thừa. Anh không lạnh, còn tôi thì lạnh sắp chịu không nổi rồi đây.
Đến tận lúc này, Từ Hiểu Văn mới giả bộ như nhìn thấy Sở Ngưng, mỉm cười nói: "Đây chắc là chị Sở Ngưng nhỉ. Chào chị, em là anh em tốt của Gia Vũ, Hiểu Văn."
Anh em? Sở Ngưng có hơi buồn cười.
Sở Ngưng cố gắng kìm nặn ra một nụ cười nghiêm chỉnh nhất: "Chào em."
Từ Hiểu Văn nhìn Sở Ngưng một lượt từ trên xuống dưới: "Chị Sở Ngưng, chị mặc ít thế này không lạnh sao? Chị nhìn em này, sắp biến thành con gấu đến nơi rồi."
Từ Hiểu Văn vừa nói vừa cố ý rụt cổ, ra vẻ có ý tốt.
Không đợi Sở Ngưng mở miệng, Diệp Gia Vũ đã bất mãn nói: "Cô ấy chỉ cần đẹp chứ không cần ấm áp. Trời đang lạnh thế này mà còn mặc váy, lát nữa lại nói bị cảm cho xem."
Từ Hiểu Văn cười cười, ra vẻ giống như đang hòa giải: "Làm gì có người con gái nào không thích đẹp chứ. Chị Sở Ngưng, chị đừng tức giận, Gia Vũ cũng chỉ quan tâm chị thôi."
Vốn dĩ Sở Ngưng không cảm thấy gì, qua lời nói của Từ Hiểu Văn lại giống như đang cực kỳ tức giận vậy. Chẳng lẽ Từ Hiểu Văn này chính là "trà xanh" trong truyền thuyết mà mọi người vẫn thường nói?
Trận đầu tiên này, "trà xanh" chiếm thế thượng phong. Sở Ngưng âm thầm suy nghĩ bản thân nên làm thế nào để đ.á.n.h bại cô ta. Nhưng thực tế là, khoảng thời gian sau đó Sở Ngưng vẫn liên tiếp bại dưới tay Từ Hiểu Văn.
2.
Phụ nữ trong công ty đều vui mừng như nở hoa. Giám đốc Giang mới đến này ngoại hình thật không tệ. Dáng người cao lớn, khí chất nam tính, gương mặt cũng rất đẹp trai. Quan trọng nhất là không biết ai đó đào ra được thông tin, giám đốc Giang này vẫn còn độc thân.
Nếu như ánh mắt của đồng nghiệp nữ đều đang tập trung vào Giang Ưng Thần thì toàn bộ đàn ông trong văn phòng đều đang mắt sáng lên mà nhìn chằm chằm vào Từ Hiểu Văn.
Công ty đã lâu lắm rồi không có một người đẹp ngây thơ dịu dàng thế này.
"Chào mọi người, em là Từ Hiểu Văn, sau này phải nhờ mọi người chăm sóc rồi ạ." Từ hiểu Văn nở một nụ cười ngọt ngào tiêu chuẩn, giọng nói dịu dàng.
Hà Lâm là người đầu tiên lên tiếng: "Hiểu Văn yên tâm, sau này có chỗ nào không hiểu cứ đến hỏi anh."
Sở Ngưng đang chuẩn bị quay người rời khỏi thì một màn quen thuộc lại xuất hiện.
Từ Hiểu Văn lại giống như vừa mới nhìn thấy Sở Ngưng, vui mừng gọi: "Chị Sở Ngưng."
Sở Ngưng dừng bước, quay đầu lại nhìn, nở một nụ cười nhàn nhạt. Nếu không quan sát kỹ sẽ không thể thấy được cô đang cười.
Từ Hiểu Văn nhiệt tình đi đến: "Chị Sở Ngưng, em còn tưởng em nhận lầm người rồi, hóa ra thật sự là chị. Chị cũng làm việc ở đây à?"
Trong vòng một tháng sau khi Từ Hiểu Văn đến thành phố A, chỉ cần Sở Ngưng đi hẹn hò cùng với Diệp Gia Vũ thì cô ta sẽ tìm mọi cách chen vào cho bằng được. Cô ta sao có thể không biết Sở Ngưng đang làm việc ở đâu?
Sở Ngưng bình tĩnh tự nhiên nói: "Sao thế, anh em tốt của em không nói cho em biết chị làm việc ở đây à?"
Từ Hiểu Văn có hơi xấu hổ một chút, có điều rất nhanh liền khôi phục bộ mặt giả tạo: "Chuyện riêng của Gia Vũ anh ấy đều sẽ nói với em, còn những chuyện của người khác thì anh ấy rất ít khi nhắc đến."
Người khác? Lúc đó tôi là người khác sao, tôi là bạn gái của anh ta đó.
Sở Ngưng hít sâu, nhìn chăm chú Từ Hiểu Văn. Nửa năm không gặp, trình độ của "trà xanh" quả nhiên càng ngày càng cao rồi.
3.
Hôm nay là ngày đầu tiên Giang Ưng Thần và Từ Hiểu Văn đến làm việc, mọi người trong công ty sớm đã chuẩn bị một bữa tiệc chào mừng vào buổi tối, nói là muốn chúc mừng Giang Ưng Thần và Từ Hiểu Văn. Nhưng trong lòng ai nấy đều rõ ràng, nhân vật chính của bữa tiệc này chỉ có Giang Ưng Thần.
Địa điểm tổ chức là một quán rượu cách công ty không xa. Lần đầu tiên ăn cơm cùng cấp trên, vẫn nên trịnh trọng một chút.
Món ăn vừa lên hết, Hà Lâm đặc biệt chủ động rót rượu cho mọi người. Lúc anh ta đi đến chỗ Từ Hiểu Văn, Từ Hiểu Văn bắt đầu chớp chớp đôi mắt vô tội: "Anh Hà Lâm, em không biết uống rượu, anh rót một chút thôi nhé."
Nhìn thấy dáng vẻ tủi thân của người đẹp, Hà Lâm bỗng dưng mềm lòng: "Phục vụ, mang một chai nước ngọt lên."
Trương Dao không hài lòng, đảo mắt nói: "Hà Lâm, cậu thế này là không công bằng, sao cậu không gọi nước ngọt cho tôi với Sở Ngưng, còn rót cho tôi nhiều rượu thế này. Sao nào, tôi và Sở Ngưng không phải con gái à?"
Còn chưa đợi Hà Lâm kịp nói gì, Từ Hiểu Văn đã lập tức xin lỗi trước, dáng vẻ vừa áy náy vừa sợ sệt.
"Em xin lỗi, chị Dao, tửu lượng của em không tốt, không dám uống quá nhiều. Nếu em có tửu lượng tốt như chị Sở Ngưng, em tuyệt đối sẽ không từ chối."
Lời nói này của Từ Hiểu Văn, một mặt giống như đang giải thích với Trương Dao, mặt khác lại giống như đang đẩy Sở Ngưng xuống hố.
Sau đó Từ Hiểu Văn cắn răng, gương mặt nghiêm trọng: "Nếu không thì để em uống hết ly rượu này vậy."
Hà Lâm lập tức ngăn cản Từ Hiểu Văn: "Trương Dao đùa với em thôi, cô ấy chính là nữ hán tử, em đừng để ý."
Nói xong, Hà Lâm liền quay sang nhắc nhở Trương Dao: "Hôm nay là ngày đầu tiên Hiểu Văn đến làm việc, cậu bớt nói lại đi, đừng dọa con gái nhà người ta."
Trương Dao đảo mắt, bản thân mới nói có một câu, sao đến nỗi dọa người khác cơ chứ?
Trong lòng Sở Ngưng cũng bắt đầu tức giận, cái gì mà tửu lượng không tốt. Bản thân vừa mới đến làm việc, lẽ nào một giọt rượu cũng không uống nổi. Mọi người ở đây có ai là không phải do tình thế ép buộc, trong giới kinh doanh này có chuyện gì mà không phải giải quyết trên bàn rượu?
Quả nhiên, thủ đoạn của "trà xanh" vẫn cao như thế. Kỹ năng làm bộ làm tịch vẫn rất lợi hại.
Nguồn: https://www.zhihu.com/question/355875047/answer/2080912609
_______________
Người dịch: Sao băng cũng vì cậu mà rơi xuống rồi | Bài dịch thuộc quyền sở hữu của dịch giả và chỉ được đăng tải tại Weibo Việt Nam, vui lòng không tự ý repost.
_______________
Tác giả: 任性火羊宝
Nửa năm trước, bạn trai cũ đã đá tôi để ở bên cạnh thanh mai "trà xanh" của anh ta. Lúc gặp lại, "trà xanh" nhanh như chớp quấn lấy bạn trai mới của tôi, muốn dùng thủ đoạn cũ cướp lấy người vốn dĩ thuộc về tôi. Nhưng cùng một kịch bản, tôi sao có thể ngã hai lần. Lần này để xem tôi sẽ đối phó với cô ta thế nào.
1.
Hôm nay có hai đồng nghiệp mới đến công ty. Một người là giám đốc thiết kế Giang Ưng Thần, người còn lại là một nhân viên bình thường Từ Hiểu Văn.
Trong khi sự chú ý của mọi người đều đang đặt hết trên người Giang Ưng Thần thì ánh mắt của Sở Ngưng lại dừng ở chỗ Từ Hiểu Văn.
Quả nhiên, cô ta vẫn mang dáng vẻ ngây thơ vô tội, điềm đạm đáng yêu như ngày nào.
Cho đến tận bây giờ Sở Ngưng vẫn nhớ rõ như in lần đầu tiên gặp được cô ta.
Lần đó Sở Ngưng cùng với mối tình đầu của mình, bây giờ chỉ có thể gọi là bạn trai cũ Diệp Gia Vũ, đứng ở bên lề đường đợi rất lâu. Gió mùa đông lạnh đến thấu xương, Sở Ngưng cố che chắn đôi chân, chân đã lạnh đến mức tê liệt. Cô hà hơi thổi vào đôi tay lạnh cóng, trong lòng sắp mất hết kiên nhẫn.
"Gia Vũ." Một giọng nói ngọt ngào vang lên, chỉ nhìn thấy một người con gái đi đến, cô ta mặc áo khoác nhung màu hồng phấn, đội mũ lông màu hồng. Cách ăn mặc đáng yêu này quả thực rất hợp với giọng nói vừa rồi của cô ta.
Cô ta chính là Từ Hiểu Văn.
"Gia Vũ, em xin lỗi, em lại quên mất đường đến đây, để anh đợi lâu rồi, có lạnh không?" Từ Hiểu Văn chớp chớp đôi mắt vô tội, dịu dàng xin lỗi.
"Không sao, anh cũng mới đến thôi. Em đó, vẫn cứ mơ mơ màng màng như thế." Diệp Gia Vũ cười nói.
Sở Ngưng liếc nhìn hai người đang cười nói quên trời quên đất, bỗng dưng cảm thấy bản thân giống như một người thừa. Anh không lạnh, còn tôi thì lạnh sắp chịu không nổi rồi đây.
Đến tận lúc này, Từ Hiểu Văn mới giả bộ như nhìn thấy Sở Ngưng, mỉm cười nói: "Đây chắc là chị Sở Ngưng nhỉ. Chào chị, em là anh em tốt của Gia Vũ, Hiểu Văn."
Anh em? Sở Ngưng có hơi buồn cười.
Sở Ngưng cố gắng kìm nặn ra một nụ cười nghiêm chỉnh nhất: "Chào em."
Từ Hiểu Văn nhìn Sở Ngưng một lượt từ trên xuống dưới: "Chị Sở Ngưng, chị mặc ít thế này không lạnh sao? Chị nhìn em này, sắp biến thành con gấu đến nơi rồi."
Từ Hiểu Văn vừa nói vừa cố ý rụt cổ, ra vẻ có ý tốt.
Không đợi Sở Ngưng mở miệng, Diệp Gia Vũ đã bất mãn nói: "Cô ấy chỉ cần đẹp chứ không cần ấm áp. Trời đang lạnh thế này mà còn mặc váy, lát nữa lại nói bị cảm cho xem."
Từ Hiểu Văn cười cười, ra vẻ giống như đang hòa giải: "Làm gì có người con gái nào không thích đẹp chứ. Chị Sở Ngưng, chị đừng tức giận, Gia Vũ cũng chỉ quan tâm chị thôi."
Vốn dĩ Sở Ngưng không cảm thấy gì, qua lời nói của Từ Hiểu Văn lại giống như đang cực kỳ tức giận vậy. Chẳng lẽ Từ Hiểu Văn này chính là "trà xanh" trong truyền thuyết mà mọi người vẫn thường nói?
Trận đầu tiên này, "trà xanh" chiếm thế thượng phong. Sở Ngưng âm thầm suy nghĩ bản thân nên làm thế nào để đ.á.n.h bại cô ta. Nhưng thực tế là, khoảng thời gian sau đó Sở Ngưng vẫn liên tiếp bại dưới tay Từ Hiểu Văn.
2.
Phụ nữ trong công ty đều vui mừng như nở hoa. Giám đốc Giang mới đến này ngoại hình thật không tệ. Dáng người cao lớn, khí chất nam tính, gương mặt cũng rất đẹp trai. Quan trọng nhất là không biết ai đó đào ra được thông tin, giám đốc Giang này vẫn còn độc thân.
Nếu như ánh mắt của đồng nghiệp nữ đều đang tập trung vào Giang Ưng Thần thì toàn bộ đàn ông trong văn phòng đều đang mắt sáng lên mà nhìn chằm chằm vào Từ Hiểu Văn.
Công ty đã lâu lắm rồi không có một người đẹp ngây thơ dịu dàng thế này.
"Chào mọi người, em là Từ Hiểu Văn, sau này phải nhờ mọi người chăm sóc rồi ạ." Từ hiểu Văn nở một nụ cười ngọt ngào tiêu chuẩn, giọng nói dịu dàng.
Hà Lâm là người đầu tiên lên tiếng: "Hiểu Văn yên tâm, sau này có chỗ nào không hiểu cứ đến hỏi anh."
Sở Ngưng đang chuẩn bị quay người rời khỏi thì một màn quen thuộc lại xuất hiện.
Từ Hiểu Văn lại giống như vừa mới nhìn thấy Sở Ngưng, vui mừng gọi: "Chị Sở Ngưng."
Sở Ngưng dừng bước, quay đầu lại nhìn, nở một nụ cười nhàn nhạt. Nếu không quan sát kỹ sẽ không thể thấy được cô đang cười.
Từ Hiểu Văn nhiệt tình đi đến: "Chị Sở Ngưng, em còn tưởng em nhận lầm người rồi, hóa ra thật sự là chị. Chị cũng làm việc ở đây à?"
Trong vòng một tháng sau khi Từ Hiểu Văn đến thành phố A, chỉ cần Sở Ngưng đi hẹn hò cùng với Diệp Gia Vũ thì cô ta sẽ tìm mọi cách chen vào cho bằng được. Cô ta sao có thể không biết Sở Ngưng đang làm việc ở đâu?
Sở Ngưng bình tĩnh tự nhiên nói: "Sao thế, anh em tốt của em không nói cho em biết chị làm việc ở đây à?"
Từ Hiểu Văn có hơi xấu hổ một chút, có điều rất nhanh liền khôi phục bộ mặt giả tạo: "Chuyện riêng của Gia Vũ anh ấy đều sẽ nói với em, còn những chuyện của người khác thì anh ấy rất ít khi nhắc đến."
Người khác? Lúc đó tôi là người khác sao, tôi là bạn gái của anh ta đó.
Sở Ngưng hít sâu, nhìn chăm chú Từ Hiểu Văn. Nửa năm không gặp, trình độ của "trà xanh" quả nhiên càng ngày càng cao rồi.
3.
Hôm nay là ngày đầu tiên Giang Ưng Thần và Từ Hiểu Văn đến làm việc, mọi người trong công ty sớm đã chuẩn bị một bữa tiệc chào mừng vào buổi tối, nói là muốn chúc mừng Giang Ưng Thần và Từ Hiểu Văn. Nhưng trong lòng ai nấy đều rõ ràng, nhân vật chính của bữa tiệc này chỉ có Giang Ưng Thần.
Địa điểm tổ chức là một quán rượu cách công ty không xa. Lần đầu tiên ăn cơm cùng cấp trên, vẫn nên trịnh trọng một chút.
Món ăn vừa lên hết, Hà Lâm đặc biệt chủ động rót rượu cho mọi người. Lúc anh ta đi đến chỗ Từ Hiểu Văn, Từ Hiểu Văn bắt đầu chớp chớp đôi mắt vô tội: "Anh Hà Lâm, em không biết uống rượu, anh rót một chút thôi nhé."
Nhìn thấy dáng vẻ tủi thân của người đẹp, Hà Lâm bỗng dưng mềm lòng: "Phục vụ, mang một chai nước ngọt lên."
Trương Dao không hài lòng, đảo mắt nói: "Hà Lâm, cậu thế này là không công bằng, sao cậu không gọi nước ngọt cho tôi với Sở Ngưng, còn rót cho tôi nhiều rượu thế này. Sao nào, tôi và Sở Ngưng không phải con gái à?"
Còn chưa đợi Hà Lâm kịp nói gì, Từ Hiểu Văn đã lập tức xin lỗi trước, dáng vẻ vừa áy náy vừa sợ sệt.
"Em xin lỗi, chị Dao, tửu lượng của em không tốt, không dám uống quá nhiều. Nếu em có tửu lượng tốt như chị Sở Ngưng, em tuyệt đối sẽ không từ chối."
Lời nói này của Từ Hiểu Văn, một mặt giống như đang giải thích với Trương Dao, mặt khác lại giống như đang đẩy Sở Ngưng xuống hố.
Sau đó Từ Hiểu Văn cắn răng, gương mặt nghiêm trọng: "Nếu không thì để em uống hết ly rượu này vậy."
Hà Lâm lập tức ngăn cản Từ Hiểu Văn: "Trương Dao đùa với em thôi, cô ấy chính là nữ hán tử, em đừng để ý."
Nói xong, Hà Lâm liền quay sang nhắc nhở Trương Dao: "Hôm nay là ngày đầu tiên Hiểu Văn đến làm việc, cậu bớt nói lại đi, đừng dọa con gái nhà người ta."
Trương Dao đảo mắt, bản thân mới nói có một câu, sao đến nỗi dọa người khác cơ chứ?
Trong lòng Sở Ngưng cũng bắt đầu tức giận, cái gì mà tửu lượng không tốt. Bản thân vừa mới đến làm việc, lẽ nào một giọt rượu cũng không uống nổi. Mọi người ở đây có ai là không phải do tình thế ép buộc, trong giới kinh doanh này có chuyện gì mà không phải giải quyết trên bàn rượu?
Quả nhiên, thủ đoạn của "trà xanh" vẫn cao như thế. Kỹ năng làm bộ làm tịch vẫn rất lợi hại.
Nguồn: https://www.zhihu.com/question/355875047/answer/2080912609
No comments:
Post a Comment