Search This Blog

Friday, June 12, 2020

Mong ước - năng lực

[WEIXIN] Niềm vui của người trẻ thời nay chỉ kéo dài 5 phút đồng hồ
————————
Dịch bởi: Blog Dịch Tiếng Trung Dạo | Bài dịch thuộc quyền sở hữu của dịch giả và chỉ được đăng tải tại Weibo Việt Nam, vui lòng không tự ý repost.
Tác giả: 𝐍𝐡𝐮𝐲̣ 𝐇𝐲
————————-
Tôi phát hiện ra số lần không vui của người trẻ hiện nay càng ngày càng nhiều, thời gian không vui vẻ cũng ngày càng dài hơn, nguyên nhân không vui vẻ cũng theo đó mà ngày càng phức tạp hơn.
Vài năm trước chúng ta vì bị người mình thích từ chối mà buồn bã, vì bố mẹ cãi nhau mà khóc nức nở, vì thành tích thi cử giảm sút mà lo âu. Thế nhưng những sự đau khổ ấy luôn rất ngắn ngủi, sau khi khóc một trận, ngủ một giấc nó liền từ từ biến mất, đến nhanh thì đi cũng nhanh. Không vui vẻ hiện nay lại không thể kiểm soát được, có quá nhiều việc không thể lường trước được khiến cho chúng ta không vui.
Tăng ca bỗng nhiên "tìm đến tận cửa" trong thời gian nghỉ ngơi, cái túi mới ra vô cùng thích trên thị trường nhưng lại không mua nổi, những người xung quanh đều đã kết hôn sinh con nhưng bản thân vẫn cô đơn một mình, những người cùng tuổi đã có thành tựu mà cuộc sống của mình lại tạm thời chẳng có chút khởi sắc gì, bố mẹ đã lớn tuổi nhưng tiếc rằng không thể ở bên cạnh họ.Những thứ không vui này thỉnh thoảng sẽ bị niềm vui tạm thời xuất hiện xua tan nhưng khi định thần lại thì nói lại vây lấy chúng ta như cũ khiến cho chúng ta rơi vào vòng luẩn quẩn lo âu và mờ mịt.
Lần trước tôi xem được một đoạn video.Vlogger Lý Tuyết Cầm đã đi đến một nhà hàng lẩu để trải nghiệm cuộc sống. Người hướng dẫn cho Lý Tuyết Cầm là một cô gái 23 tuổi, ăn ở và làm việc nhà hàng, mỗi tháng thu nhập 5000 tệ, cô ấy sẽ gửi 4000 tệ về quê, chủ động giúp đỡ bố mẹ lo em trai em gái còn đang đang đi học. Trong lúc làm việc sẽ gặp những vị khách không nói lý lẽ, thái độ rất không tốt, cũng có lúc sẽ bị khách gây khó dễ nhưng cô gái ấy luôn luôn cười vui vẻ để đối mặt với những điều đó.
Cô ấy không có những lý tưởng to lớn xa vời, mong ước của cô ấy đều rất nhỏ, rất thực tế, cô không tham lam muốn có được tất cả những thứ tốt đẹp nhất, chỉ mong từng bước, từng bước nhỏ bước trên con đường của chính mình.Cũng chính vì như vậy nên dù cho công việc vất vả nhưng cô luôn thoải mái hơn những người trẻ có tầng tầng lớp lớp tâm sự ở trong lòng, dù cho lương chẳng cao, dù cho tương lai cũng chẳng sáng lạng nhưng cô ấy vẫn luôn luôn vui vẻ.
Cuối video, Lý Tuyết Cầm đã hiểu vì sao cuộc sống của bản thân rõ ràng tốt hơn cô gái kia rất nhiều những cô vẫn không thấy vui. Bởi vì cái gì cô cũng muốn, muốn sống một cuộc sống sung sướng, muốn có tiền, muốn có được sự tôn trọng của người khác, muốn tìm kiếm nửa còn lại. Muốn quá nhiều nhưng năng lực lại không đủ để đáp ứng những mong muốn ấy, vì vậy mới không vui.
Trong cuộc phỏng vấn cách đây không lâu, tôi gặp một cô bé mới tốt nghiệp đại học được một năm. Dù mới lăn lộn ngoài xã hội được một năm nhưng cô ấy đã đã đổi việc 3 lần rồi. Tôi hỏi cô tại sao kinh nghiệm mỗi lần làm việc lại ngắn như vậy, cô cũng trả lời tôi một cách rất chân thành rằng cảm thấy ở công ty lúc ấy không học được gì nữa, thấy tốc độ tiến bộ của bản thân quá chậm.
Thời chúng ta có biết bao nông nổi, không chỉ không có cách nào để giống với người của thời trước, dùng cả đời chỉ để "cày cuốc" một sự nghiệp duy nhất, cống hiến toàn bộ thanh xuân và nhiệt huyết. Nhiều khi người trẻ chúng ta thời này đối với một việc nào đó đến sự nhẫn nại một năm cũng không có nổi. Chúng ta luôn ảo tưởng về sự thay đổi giữa ngày và đêm, nhưng chưa từng nhẫn nại để bản thân được "lắng đọng" lại, luôn luôn do tạm thời không có thành tựu gì mà lo âu về tương lai.
Trên mạng đọc được một đoạn như thế này: "Tại sao càng ngày tôi càng trở lên không vui? Bởi vì tôi luôn mong đợi một kết quả. Đọc một cuốn sách thì mong nó khiến cho mình trở nên sâu sắc hơn, viết một câu chuyện để giãi bày tâm sự thì mong được quan tâm, được an ủi." Những giả tưởng này nếu như trở thành hiện thực rồi, chúng ta sẽ thoải mái thở phào một cái, còn nếu như không thành sự thật thì sẽ lại tự mình ăn năn hối hận. Thế nhưng cũng chính là tôi của những ngày thơ ấu, dùng thời gian cả một buổi chiều chỉ để xem lũ kiến chuyển nhà, đợi đá nở hoa. Thuở nhỏ không chờ mong kết quả, thuở nhỏ khóc cười đều chẳng đong đếm cân đo.
Muốn có được quá nhiều nhưng làm thì lại quá ít, rõ ràng nên cúi đầu để "cày cuốc" tích lũy nhưng lại nông nổi ngửa mặt trông lên những hào nhoáng không thể với tới. Đứng trên thang máy lại chẳng đủ nhẫn lại đợi thang máy chạy hết, tiệm ăn yêu thích phải đợi có chỗ thì thà đổi tiệm khác chứ không chịu xếp hàng chờ, theo đuổi một cô gái thì hi vọng "một phát ăn ngay" nhanh chóng có kết quả.
Xã hội này không ngừng tạo ra vô vàn những âu lo mà trong đó tác động đến mỗi một người trẻ, nó bắt chúng ta phải có tham vọng và dã tâm, phải không ngừng tiến thủ không được bằng lòng với hiện tại. Nhưng lại không nói với chúng ta từ đồng nghĩa của tham vọng là tiến thủ, dã tâm cũng có nghĩa là năng lực. Có tham vọng không phải là chuyện xấu. Có thể nói ra rằng mong muốn sống một cuộc sống thoải mái phóng khoáng nhưng cái vây hãm lấy chúng ta chính là nỗ lực và sự trả giá lại không cân xứng với tham vọng của chúng ta.
Vui vẻ thực ra rất đơn giản, quan tâm đến cuộc sống hiện tại, bước từng bược một chậm mà chắc, vĩnh viễn đừng sống mà lo lắng về những điều chưa xảy ra trong tương lai.
--------------------------------------------------------------------------
Nguồn: 

No comments:

Post a Comment

Phật giáo vs cúng sao

Nhiều người nói Phật giáo bây giờ biến tướng, cúng sao giải hạng mê tín dị đoan... Nhưng mất đi cái đó rồi, nhóm những con người có ít họ...