Search This Blog

Sunday, May 23, 2021

Câu chuyện tôn giáo

Câu chuyện tôn giáo - tiếp theo

Hiến tế Isaac.

1 - Như phần trước đã kể. Abraham rời khỏi vùng đất Ur đem theo gia đình cùng tải sản, đến định cư ở Canaan đất thiêng, theo lời phán truyền của Thượng Đế, thông qua tâm trí của ông. Tại nơi đây, ông và gia đình và đàn gia súc bắt đầu an cư lạc nghiệp.

Bỗng một ngày, lời phán truyền một lần nữa lại vang lên trong đầu ông. Lời phán truyền cụ thể như sau:

 " Abraham, hãy đem đứa con của ngươi, đứa con một yêu dấu của ngươi là Isaac, hãy đến xứ Moriah mà dâng nó làm lễ toàn thiêu ở đấy, trên một ngọn núi mà ta sẽ chỉ cho"

Sáng hôm sau Abraham thắng lừa, xách dao, đem theo đầy tớ và con trai, chuẩn bị củi rất đầy đủ cho lễ hỏa thiêu hiến tế…. 

Rồi Abraham cùng con lừa chở củi, đầy tớ và con trai nhắm hướng núi Moriah mà tiến tới…

Khi đến chân núi, Abraham giao cho đầy tớ ở lại giữ lừa, còn ông tay cầm dao, sai Isaac vác củi cùng ông lên núi. Trên đường lên núi Isaac hỏi cha " Cha đã có củi và dao để làm lễ tế, vậy con vật mà cha sẽ giết đâu ạ?". Abraham đáp " Đừng lo, con trai, đức Chúa trời sẽ cho ta những cái ta cần"

Khi lên tới nơi làm lễ, Abraham xếp vài tảng đá làm bệ thờ, xếp củi lên trên, rồi túm cổ con trai đặt lên đống củi. Isaac run như cầy sấy.

Đúng lúc Abraham kê dao vào cổ con để cắt tiết thì lời phán lại vang lên trong đầu ông " Abraham, đừng giết con của ngươi nữa. Việc ngươi sẵn lòng giết con theo yêu cầu của ta đã chứng tỏ lòng trung thành của ngươi với ta đã mạnh hơn sự yêu mến con của bản tính con người, vì vậy ta sẽ tha cho con của ngươi".

Abraham run rẩy trong cơn chấn động, hạ dao xuống. Đúng lúc có con cừu đực mắc sừng vào bụi cây gần đó, ông bắt luôn và đặt lên bệ thờ và cắt cổ, dâng lên Đức Chúa Trời, thay cho con trai.

Đây là điển tích cực kỳ nổi tiếng trong Sáng Thế ký, về sự tuân phục và lòng trung thành vô điều kiện với Chúa. Nhưng, nó cũng bị nhiều nhà phê bình tôn giáo đặt câu hỏi.

2 - Trước hết ta cần nhớ lại, khi Abraham cùng vợ là Sarah rời bỏ Ur để đến miền đất thánh Canaan, họ chưa có con dù lúc này, nàng Sarah kiều diễm đã ngoài 5 sọi tuổi.

Vậy làm thế nào Abraham trở thành " cha của dân tộc vĩ đại" như lời hứa hẹn của Chúa Trời, khi họ không thể sinh con nối dõi?

Tất nhiên, Chúa Trời lại hứa sẽ cho Sarah đẻ đứa con. Sarah khi ấy đã già khắm nên cười khành khạch " Già lõ đít như này rồi, đẻ đái gì"
Lập tức nàng có thai và đẻ mẹ luôn Isaac, cái tên Isaac tức "nụ cười" ngụ ý rằng, người có đức tin sẽ trẻ mãi, tuổi gì cũng đẻ được. Thời điểm đó, Sarah 73 tuổi, vãi chưa?

Vì là đứa con duy nhất, đứa con họ mong chờ mãi tới lúc bắt đầu tuổi già mới có được, nên hai vợ chồng yêu quí Isaac còn hơn tính mạng của chính mình.

Chính vì Abraham yêu con hơn tính mạng mình, mà phải tự tay cầm giao giết con hiến tế dâng lên Chúa Trời, thì sự kiện mới khủng khiếp và đáng suy ngẫm.

Và các nhà phê bình tôn giáo đặt câu hỏi như sau:

Vì sao Chúa Trời lại độc ác thế khi đòi hỏi Abraham hiến tế chính đứa con trai duy nhất của mình? Tại sao không phải là súc vật như dê bò cừu… như thông lệ?

Và tại sao Abraham cứ cắm mặt thực hiện nghĩa vụ không chút băn khoăn? Đây có phải là cội nguồn của chủ nghĩa cuồng tín, chỉ cần tuyên bố " Tôi làm việc này vì chúa muốn thế?" là xong, có thể làm mọi thứ kể cả giết người? Nói cách khác, ta có quyền giết người, nếu có lý do là thực hiện ý chúa?

3 – Những lý lẽ trên đáng để suy ngẫm, nhưng chúng chỉ là lý lẽ của cái nhìn bên ngoài, của người thế tục. Bản chất tôn giáo của điển tích trên không vớ vẩn thế!

Trước hết, Chúa Trời yêu cầu Abraham giết đứa con đẻ, đứa con duy nhất, đứa con mà Abraham yêu quí hơn tính mạng mình, chứ không yêu cầu Abraham giết người lung tung. Cái hành vi khắc nghiệt này mới chửng tỏ được Đức Tin, hay lòng tin tuyệt đối. Khi Abraham đưa con lên núi, ông cực kỳ đau đớn, nhưng ông không dừng bước. Ông ấy là người được Chúa Trời " lựa chọn" và ông đã xứng đáng với sự lựa chọn ấy của người.

Hãy nhớ rằng Đức Tin là tuyệt đối, chỉ cần anh băn khoăn, đặt câu hỏi, nghi ngờ mệnh lệnh của Chúa Trời, khi đó Đức Tin đã vẩn đục rồi!

Thứ hai, đứa con của ta thực ra không phải của ta. Nó là quà tặng của Chúa. Chính Chúa đã ban tặng Isaac cho vợ chồng Abraham.
 
Va, nếu là quà tặng của Chúa, Chúa có thể lấy đi bất cứ lúc nào và các ngươi không có quyền giữ lại cũng như không thể giữ lại. Dù Chúa lấy đi bằng bất cứ cách nào ( chẳng hạn nó ốm chết, hoặc chính ngươi phải hiến tế theo yêu cầu của Chúa), thì ngươi luôn phải chấp nhận và không bao giờ để mất Đức Tin.

Chúng ta, dù chăm chỉ giao hợp ngày 8 lần, hoặc lười biếng 8 tháng một lần, thì chúng ta vẫn có thể có con, và đứa con đó đến với chúng ta hoàn toàn bất ngờ, bởi nó là quà tặng của Chúa.

Ta không biết được ta có nó ở lần giao hợp thứ mấy, nó là trai hay gái, ta cũng không biết được nó sẽ xinh đẹp hay xấu xí, tình tình nó sẽ hiền dịu hay dữ dằn.v.v.. bỏi nó không phải là của chúng ta, do chúng ta làm ra. 

Chúng ta chỉ giao hợp thôi, còn đứa con đến được với ta hay không, hoàn toàn là ý Chúa, bởi vậy, nó là quà tặng của Chúa.

Nó đến với ta theo ý chúa, nó có thể rời bỏ ta theo ý của người.
Bởi vậy, nếu đứa con vì đau ốm, vì tai nạn hoặc vì bất kỳ lý do gì mà chết từ lúc còn rất bé, ta dù đau đớn đến mấy, cũng không được phép nguyền rủa Chúa Trời, mà nên tin rằng, nó đã về bên người vì người muốn thế. Còn vì sao người muốn thế là câu hỏi phạm thượng, không nên đặt ra.

Giờ hãy giả định : Bạn mất đứa con, bạn quá đau đớn, bạn chửi nền y học bất lực, bạn chửi thể chế chính trị thối nát, bạn chửi số phận không công bằng, bạn chửi tất tật mọi thứ…thì sự chửi đó làm bạn dễ chịu hơn...

Hay niềm tin rằng, đứa con bé bỏng của bạn lúc này đã thành thiên thần bên Chúa Trời, khiến bạn dễ chịu hơn?

Tùy bạn chọn nhỉ?

4 – Nếu con bạn là quà tặng của Chúa Trời, thì quyền hạn của bạn với nó là gì?

Vì nó là quà tặng của Chúa Trời, bạn không chỉ có quyền mà còn có nghĩa vụ yêu thương chăm sóc nó, cho đến lúc nó trưởng thành.

Bạn dám từ bỏ tình yêu với quà tặng của Chúa, tức là từ bỏ Chúa rồi. Bởi vậy, vẫn biết ai cũng yêu con đắm đuối, nhưng nếu không yêu, thì vẫn phải có nghĩa vụ chăm sóc nó chu đáo, cho đến lúc nó trưởng thành.

Vậy bạn không có quyền gì?

Vì nó là quà tặng của Chúa, ngoài quyền yêu thương, quyền chăm sóc chu đáo ra, bạn chả có quyền đéo gì hết, thế mới đau.

Nghĩa là, bạn không có quyền áp đặt cuộc sống của bạn lên con bạn, bạn không có quyền sử dụng con bạn như là công cụ thực hiện những khát vọng còn dang dở, những ước mơ đéo thành, những ham muốn rất tào lao của bạn.

Vì nó là quà của Chúa, nót của bạn!

Bởi vậy, ngay cả cái ý nghĩ " Con cái là chỗ dựa", " Con cái là của để dành" cũng là suy nghĩ cực kỳ bậy bạ tào lao. 

Quân mõm khắm toàn vi phạm điều này, cứ làm như tao sản xuất ra cái ghế thì tao được ngồi, tao đẻ con ra thì tao có quyền làm… chỗ dựa.

Người Tây bương đa số theo thiên chúa giáo nên họ thực hiện rất tốt yêu cầu này. Đủ 18 tuổi trưởng thành là tống cút ra ở riêng, tự chúng mày quyết định cuộc đời chúng mày, sướng khổ tự chịu, bố mẹ chẳng liên quan.

Tất nhiên, Chúa yêu cầu phụ huynh có trách nhiệm yêu thương chăm sóc quà tặng của mình, thì Chúa cũng có 10 điều răn trong đó có điều răn về nghĩa vụ với cha mẹ. 

Cho nên mõm khắm đừng lo chúng bỏ rơi mình, mặc dù chúng có thể bỏ rơi mà mõm khắm chả có quyền đéo gì trách móc chúng he he… cay nhờ!

Hết kỳ 3

Kỳ sau : Israel là ai?

Tranh phục hưng tả cảnh Abraham chuẩn bị cắt cổ Isaac thì thiên sứ do Chúa sai đến ngăn lại

No comments:

Post a Comment

Phật giáo vs cúng sao

Nhiều người nói Phật giáo bây giờ biến tướng, cúng sao giải hạng mê tín dị đoan... Nhưng mất đi cái đó rồi, nhóm những con người có ít họ...