390
VÌ SAO CÓ RẤT NHIỀU NGƯỜI LẠI HÀI LÒNG VỚI VIỆC NHẬN MỘT MỨC LƯƠNG NHÀNG NHÀNG, ĐI LÀM MỘT CÔNG VIỆC NINE-TO-FIVE TẺ NHẠT SUỐT CUỘC ĐỜI TRƯỞNG THÀNH CỦA MÌNH VẬY?
A: Srinath Nalluri
__________________
Có thể có hai lý do:
- Lý do thứ nhất khá rõ ràng: họ không hứng thú với những công việc khác, mà hài lòng với những gì họ có.
- Lý do thứ hai là vì thiên kiến kẻ sống sót ngược (reverse survivorship bias)
Chỉ tầm một tiếng trước, tôi có xem video này trên Facebook (https://www.facebook.com/watch/?v=217092650224657).
Đây là một cuộc thi hay tổ chức ở nhiều vùng quê ở châu Á. Mục tiêu của cuộc thi này là phải đi được từ đầu này đến đầu kia của cái ao trên xe đạp băng qua một cái cầu. Dựa theo độ 'nhân từ' của ban tổ chức, sẽ có một vài khúc cua hay ngã rẽ, đoạn dốc và chiều rộng sẽ được thay đổi tùy ý và thay đổi theo mỗi lần tổ chức.
Video bắt đầu bằng một thí sinh đến gần dấu mốc 90%, ngã sang bên phải và xuống nước. Đấy là một cú ngã tương đối nhẹ nhàng, cậu không bị thương nặng.
Thấy điều này, nhiều người sẽ nghĩ: 'Nhìn dễ nhỉ, gần đến đích thế cơ mà! Nếu tôi làm đoạn cuối ổn và cẩn thận tí thì kiểu gì chả thắng!'
Đối với các thí sinh tiếp theo, đây là điều xảy ra:
- Người thứ hai còn không qua nổi mốc 10%. Bánh trước bị trượt khỏi cầu. Cậu đập thẳng mặt vào tấm ván, nảy ra và rơi xuống nước. Khả năng có thể bị gãy mũi.
- Người thứ ba cũng ngã tương tự, đập ngực trên và tay vào cầu. Có thể rạn xương và rách da.
- Người tiếp theo lật cổ chân. Cậu còn không thể đứng được lên, người ta phải bê cậu ra khỏi nước.
- Có một người bị đập háng vào cầu, và một người khác bỏ cuộc trước khi bắt đầu vì sợ.
Thấy vậy, nhiều người sẽ nghĩ 'Ôi không, đáng sợ vậy! Nhìn mấy người đi trước bị bầm dập sợ thế. Thôi đừng thử nữa, sợ lắm!'.
Cho nên là...
Cứ mỗi người đạt đến mốc 90%, thì sẽ có khoảng 10 người bị bầm dập, gãy xương, gãy răng và rách da.
Trong khi có một số người lấy người đầu tiên làm gương và truyền cảm hứng, có quá nhiều người nhìn thấy những nỗ lực của tất cả những người khác và bỏ cuộc trước khi họ bắt đầu.
#DHPianaholic
No comments:
Post a Comment