Search This Blog

Monday, September 7, 2020

Khúc nhạc chiều

Serenate – Khúc nhạc chiều

 Phương bước xuống sân bay Liên Khương lúc 9h. Lúc này nàng mới có cảm giác nhẹ nhàng như thể nàng đã rũ sạch mọi lo âu vất vả của công việc, của cuộc sống lại đằng sau. Cái sân bay bé nhỏ này đưa nàng trở lại một kỷ niệm đã quá xa xưa, thời con gái, tuổi mười bảy, khi nàng tới Ban Mê Thuật lần đầu cùng với mẹ.

 Lặng lẽ đi dưới hàng cây đại rợp mát, hưởng ánh nắng cao nguyên vàng sánh như mật ong, nàng chợt thấy cảm giác trẻ con trở lại, muốn tụt giày chạy chân trần trên nền bê tông ấm áp. Một đôi thanh niên cùng xuống máy bay tò mò nhìn nàng, khiến nàng thầm cười chính mình, cười cái ước muốn quá vô lý ấy. Chắc hẳn kia là anh lái xe của khách sạn ra đón nàng. Cái biển tên nàng anh ta cầm chỉnh chện trên tay. Nàng mỉm cười với anh ta. Chàng trai Đà Lạt này dễ thương quá.

 Chỉ đến lúc đặt mình trên chiếc giường êm ái của khách sạn, nàng mới nghĩ đến nhiệm vụ chính của mình là cuộc phỏng vấn và viết bài về một tay hoạ sĩ ẩn cư trên miền cao nguyên nổi tiếng là xinh đẹp này. "Lập dị, không thích tiếp xúc với báo chí, lại tài hoa", nàng lẩm bẩm rồi thở dài. Nàng ước mình chẳng phải làm gì cả, chỉ đến đây như một du khách nhàn rỗi và có thể nhàn du cả tháng ròng. Nàng đã chán đến tận cổ vai trò một phóng viên chữa cháy, bị quẳng đi hết nơi này đến nơi kia mà chẳng làm được cái gì ra trò. Cả cuộc phỏng vấn này nữa. Nàng đâu hiểu gì về hội hoạ. Lại thêm, tay này là hoạ sĩ trừu tượng, mà nàng thì định kiến với những tay hoạ sĩ trừu tượng là bọn chuyên đi bịp thiên hạ với những mảng màu nhăng nhít. Nhưng ai bảo hắn lại nhận được giải thưởng này nọ, và toà soạn cần ngay một bài về hắn trong cho số tới, thời sự với giải thưởng mới nhất của hắn. Tay phóng viên văn hoá đi vắng, nàng được cử đi thay . Chỉ có hai ngày, nàng biết vẽ vời cái gì đây cho thích hợp với độc giả, những người cũng hiểu tranh trừu tượng đại loại như nàng.

 *******

 Nàng đã đến Đà Lạt nhiều lần. Thành phố này như lạ như quen, gợi cho nàng nhớ lại thành phố quê hương nàng, nhớ Hà Nội, mùa gió lạnh tràn về. Quán chè bé nhỏ đường Thủ Khoa Huân, ly cocktail anh đào màu hồng nhạt trên quán Thiên Thai nhìn xuống hồ Xuân Hương, qua lớp rèm ti gôn thường rụng lả tả xuống mặt bàn, tất cả đều gợi cho nàng về kỷ niệm về cuộc tình đã qua. Nàng không còn buồn nhiều, không nuối tiếc, chỉ còn lại chút bâng khuâng. Hà nội mùa này cũng vào thu. Nàng ý thức rất rõ tình yêu Hà Nội từ trong máu thịt, là tất cả tuổi thanh niên, và những ước mơ. Và nàng trốn chạy khỏi Hà Nội, khỏi những kỷ niệm không sao khắc chế được. Nàng nhớ mẹ, nhớ căn nhà yên tĩnh dưới tàn cây dâu gia, và tự giận mình không đủ can đảm ở lại sau khi hôn nhân tan vỡ.

 Sài Gòn, nơi trú chân hiện tại, không phải là đất của nàng, không phải là ngôi nhà của nàng. Nó chỉ là nơi di trú trong những tháng ngày cô đơn, đau khổ. Nàng ghét nó, và biết ơn nó.
 
 *******
 Phương đến nhà ông hoạ sĩ khi trời đã xế chiều. Ngôi nhà một mái nằm sau hàng rào xây bằng đá, có dây leo quấn quít, nom khá dễ thương. Nó có vẻ quá thanh nhã và tươi mát so với lời miêu tả nàng biết về chủ nhân.

 Cánh cửa hàng rào khép hờ. Nàng đẩy cửa bước vào hoa viên hoang tàn, ít được chăm sóc. Ở xứ sở của hoa này, vẻ hoang tàn của nó trông thật cảm động. Hoa vẫn nở, đủ loại khoe sắc, không phải vẻ đẹp lộng lẫy mơn mởn với những giọt nước li ti thường được tưới lúc xế chiều, mà là nét héo úa rất đặc biệt như thể chúng phải cố gắng toả hương khoe sắc trên mảnh đất đã khô và rạn li ti những vết chân chim bé nhỏ. Chiếc ghế và chiếc bàn đá kê dưới mái hiên cũng phủ bởi những dây hoa đã khô một phần.

 Phương ngồi xuống ghế. Nàng đột nhiên cảm thấy mất hết sức lực. Mùi cánh hoa héo úa, mùi dây leo khô lan toả trong không gian nhè nhẹ như hương thuốc lá sấykhiến nàng choáng váng. Bất chấp chủ nhân ngôi nhà có thể bước ra và bắt chợt, nàng vẫn ngồi yên như bị thôi miên bởi khung cảnh u tịch và lãng mạn. "Cứ như là khung cảnh trong truyện của Turghenhiep", nàng nghĩ.

 Không biết chủ nhân ngôi nhà này ra sao nhỉ? Bây giờ nàng mới nghĩ đến chuyện đối mặt với ông ta. Cứ như mọi người nói thì ông ta cũng là một người không đến nỗi khó chịu như nhiều tay hoạ sĩ khác mà nàng từng biết. Ông ta sống độc thân. Nàng đã điện thoại cho ông ta từ ở Sài Gòn. Câu trả lời: "Vâng, mời cô cứ lên", tuy lạnh lùng nhưng không thô lỗ, làm nàng cũng thấy khá dễ chịu.

 Phương đứng lên và quay đầu lại. Căn bệnh tiền đình bẩm sinh thường làm nàng chóng mặt hoa mắt mỗi khi đột ngột đứng dậy, khiến nàng không nhìn thấy ngay một người đàn ông đang đứng tựa cửa và thản nhiên nhìn nàng. Phương hơi lúng túng:

 - Xin lỗi ông, tôi mất lịch sự quá. Lẽ ra tôi phải ...

 - Cô là Phương?

 - Vâng.

 Ánh mắt người đàn ông nhìn thẳng vào nàng, đôi mắt đen lạnh lùng chẳng có gì là thiện cảm. Chiếc áo vest trắng khoác ngoài cho ông ta một vẻ tay chơi đặc biệt. "Thảo nào mà người ta nói phụ nữ thường mê ông ta, cũng chẳng có gì lạ", nàng thoáng nghĩ. Ông ta có vẻ không muốn mời nàng vào nhà.

 - Ông không định mời tôi vào nhà sao?

Ông ta miễn cưỡng né qua một bên, và Phương bước vào phòng khách.

 - Mời cô ngồi. Tôi không có nhiều khách nên cũng quên cả phép lịch sự rồi. Cô dùng trà hay cafe?

 - Xin ông chút trà.

 - Cô ngồi chơi và đợi tôi một chút nhé. Người giúp việc của tôi đã về nhà rồi.

 Ông ta biến vào phòng trong. Phương ngồi lại một mình, căn phòng vách gỗ tối sẫm lại trong ánh sáng lờ mờ của buổi chiều tà. Ngọn đèn toả ánh sáng màu tím nơi góc tạo cho căn phòng một vẻ huyền bí đặc biệt, và cả sự ấm cúng, khi ngoài kia sương chiều buông xuống, trời se lạnh. Những bức tranh treo trên tường, xếp ngổn ngang dựa vào vách. Mùi hoa khô lại thoang thoảng đâu đây. Khi Phương nhắm mắt lại, nàng chợt thấy nó dâng đầy trong không gian ... Dường như đây là căn nhà xưa của nàng, căn phòng bé nhỏ dưới tán cây, mỗi chiều mùa đông nàng nằm đọc sách. Mùi sách cũ bốc lên nồng nàn, ngai ngái. Mùi của bụi bặm. Và mùi của thời gian. Nàng chợt thèm khát được ở lại đây vĩnh viễn, trong căn nhà thanh nhã lạ lùng này, cùng với những bức tranh, những mảng màu thông minh và lạnh nhạt, thấu suốt. Cho ngoài kia. cơn mưa chiều Đà lạt cứ việc đổ xuống, nàng sẽ co chân ngồi trên tấm thảm, và đọc Exenhin.

 - Tôi e rằng cô sẽ phải ở lại đây lâu đấy. Trời lại bắt đầu mưa rồi. 

 Ly trà nóng, hương trà đen lan toả khắp phòng. Phương lặng lẽ nhìn người đàn ông ngồi trước mặt. Ông ta không dưới năm mươi tuổi. Nét mặt cương nghị của một chúa sơn lâm. Nàng chợt buồn cười về ý nghĩ đó.

 - Ông biết đấy, tôi lên đây vì một bài phỏng vấn cho số báo tới. Thú thực, tôi không am hiểu về hội hoạ, đặc biệt là tranh trừu tượng. Tôi mong được sự giúp đỡ của ông.

 Hoạ sĩ thoáng cười nhẹ. Chẳng hiểu sao Phương lại lúng túng. 

 - Tôi là dân ngoại đạo mà dám viết về một lĩnh vực phức tạp như thế này thì cũng đáng cười thật. Nhưng tôi tin là ông sẽ bỏ qua cho tôi.

 - Tôi đâu phải là người bất lịch sự như thế, nhất là với một cô gái dễ thương như cô. Nhưng thực sự tôi không ưa báo chí, tôi không hề muốn xuất hiện trên báo cũng như trả lời phỏng vấn. Và tôi phải nói gì với cô đây? Giải thích về những bức tranh của tôi hay kể lể những chi tiết cuộc đời?

 Ông đột ngột nhìn thẳng vào nàng bằng cái nhìn chói mắt, và nói dịu xuống rất nhanh:

 - Cô đã đến Đà Lạt nhiều chưa? Cô đã bao giờ thực sự sống ở đây chưa? Tôi đã sống nhiều năm, đã quen với cái yên tĩnh của thành phố này, quen với vẻ thanh khiết tự nhiên của nó. Và tôi cũng học được cái yên tĩnh sâu thẳm trong linh hồn nó. Có lẽ vì thế mà tôi khó lòng chiều ý cô được.

 Hoạ sĩ im lặng. Căn phòng cũng như chìm vào bóng chiều hôm mờ nhạt. Phương ngước nhìn hoạ sĩ, và sửng sốt với chính mình, nàng nói:

 - Ông có căn nhà đẹp quá. Và quyến rũ nữa. Tôi có cảm giác như nó đã bắt mất hồn tôi.

 - Vậy sao?

 Nàng nghe thấy một giọng nói đầy giễu cợt.

 Phương bối rối. Nàng cảm thấy đôi má phản chủ đang đỏ dần lên.

 - Xin ông đừng hiểu nhầm ý tôi. Đà lạt quá gần gũi với tôi, với hơi sương lạnh lúc chiều hôm, tôi cảm giác như trở về nhà. Ngôi nhà của ông rất gần với ngôi nhà tuổi thơ của tôi. Đã nhiều năm tôi xa Hà Nội. Tôi thật sự xúc động khi thấy lại một buổi chiều yên tĩnh và đẹp như chiều nay. Không ngờ chuyến đi lần này lại mang cho tôi nhiều xúc cảm đến thế. 

 Hoạ sĩ đứng dậy, bước đến ngồi cạnh nàng. Đôi mắt đen sắc sảo không còn vẻ lạnh lùng mà hơi ánh lên đùa giỡn. Lúc này Phương mới để ý đến tay ông đang cầm một ly rượu nhỏ.

 - Lúc nào cô cũng bộc lộ tâm sự vậy sao, cô bé?

 - Không, không.

 Phương luống cuống như một đứa trẻ. Nàng nguy rồi. Người đàn ông trước mặt nàng không hề giống như một kẻ tán tỉnh đơn thuần mà nàng đã quen đối phó. Ông ta là cái máy nghiền nát đàn bà trong vẻ lạnh lùng đến khủng khiếp, trong đôi mắt như có lửa, và mùi hương đàn ông tràn ngập khoảng không gian mà ông ta hiện diện. Phút chốc, những kinh nghiệm của nàng trở thành trò đùa, trong cuộc chiến đấu không cân sức, khi tất cả đều ủng hộ ông, căn phòng, ngọn đèn mê hoặc, những mảng màu, và cả tiếng mưa ngoài kia.

 Hoạ sĩ không hề vội vã.  Ông đặt nhẹ nhàng ly rượu xuống bàn và luồn tay vào mái tóc nàng, vuốt rất nhẹ. Phương như bị thôi miên, nàng càng cúi thấp đầu xuống. Nhưng bàn tay kia của hoạ sĩ đã nâng đầu nàng lên, và ông cúi xuống hôn lên môi nàng say đắm.

 Phương chưa hết bàng hoàng thì nàng đã thấy mình được tự do. Hoạ sĩ buông nàng ra và cầm lấy ly rượu, ông bước đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời đã tối hẳn. Rồi ông quay lại phía Phương :

 - Em đã thấy dễ chịu hơn chưa ?

 - Tại sao vậy ?

 Phương muốn hỏi mà câu hỏi cứ nghẽn lại trong cổ. Nhưng ông đã đoán ra.

 - Em muốn biết tại sao tôi lại đồng ý trả lời trên điện thoại trong khi tôi không ưa báo chí chứ gì ? Đơn giản là tôi thích giọng nói của em. Tôi nghĩ rằng giọng nói của cô gái này có cái gì đó thật ấm áp, cứ như là cô ta cùng tần số với mình vậy. Tôi không thoát khỏi cảm giác tò mò muốn gặp em. Tôi đã thấy em bước vào vườn nhà tôi. Em có vẻ căng thẳng quá. Với kinh nghiệm bản thân tôi thì một cái hôn có thể là liều thuốc tốt cho em lúc này, đồng ý chứ ?

 - Ông luôn như thế với phụ nữ sao ? Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt ?

 Phương hỏi. Nàng đã bình tĩnh lại, và cảm thấy hờn giận như thể nàng là đứa trẻ bị người ta mang ra làm trò đùa :

 - Vì một lý do vớ vẩn mà ông bắt tôi bay hàng trăm cây số lên đây, rồi để bị đối xử như một con ngốc. Tôi đâu phải mười tám tuổi, và ông cũng đừng nghĩ rằng những bức tranh của ông, tên tuổi của ông cho ông cái quyền được cư xử với tôi như vậy.

 Hoạ sĩ nhìn thẳng vào nàng, cái nhìn thông minh và thấu suốt :

 - Tại sao em lại giận dữ như vậy ? Tôi đã sống hơn em gần nửa cuộc đời. Tôi hiểu điều gì là đáng quý nhất trong cuộc sống này. Tôi đã ném cả thời tuổi trẻ để chạy theo những trò phù phiếm, những người đàn bà, danh vọng. Tôi đã có hàng trăm người tình. Nhưng em có hiểu thế nào là một tâm hồn đồng điệu không ? Em có hiểu thế nào là một giọng nói xa lạ, đột nhiên làm lòng ta rung động một nỗi ưu tư khao khát, chỉ nắm được trong tay mới thoả nguyện không ? Đôi mắt em buồn làm sao. Em chưa đầy ba mươi tuổi, tôi đoán thế, vậy mà gương mặt em không một nét vui. Hãy nói cho tôi biết, đã bao lần em phải từ bỏ những niềm vui bé nhỏ, những mơ ước thần tiên, để chiều lòng những con người không có chút gì gần gũi với em, yêu thương em, hiểu lòng em ? Em nhìn xem, chiều nay đẹp biết bao, và buổi tối này nữa. Số phận đã đưa em đến bên tôi, lẽ nào tôi không biết nắm lấy và cảm ơn số phận. Tôi không phải là kẻ mù loà để không nhìn thấy dáng vẻ dịu dàng của em. Tôi không phải là kẻ câm để không nói lên được lòng mình. Tôi đâu bắt em yêu tôi. Nhưng tôi không thể bắt mọi giác quan của mình không xúc động trước em. Điều đó rất tự nhiên, em ạ. Không thể và không nên cấm đoán nó.

 Hoạ sĩ ngừng lời. Yên tĩnh hoàn toàn đến độ Phương nhận ra mưa đã tạnh. Ly trà đã nguội và nàng hoàn toàn bối rối. Lời nói của hoạ sĩ đã đi vào tâm thức nàng, nhắc nàng nhớ lại con phố xưa trắng trời hoa sấu, mùa thu gốc đa kế nhà nàng rụng vàng những quả đa nhỏ xíu xinh xinh, nơi mẹ nàng đang sống những ngày tuổi già cô quạnh. Những cuốn sách đọc dang dở, bản đàn còn nguyên trên giá nhạc, từ lâu nàng đã lãng quên. Nàng cảm thấy tất cả tuột khỏi tay, mơ ước thời con gái trở thành nhà văn đã xếp xó cùng cuộc hôn nhân không hạnh phúc. Nàng đã quen nghĩ cuộc đời nàng cũng giống như cuộc hôn nhân đã qua, mãi mãi là dang dở.  Những trang sách đầy ắp vẻ đẹp cuộc sống, những chân trời lúc nào cũng mới mẻ, nàng đã quen coi như ảo ảnh trong sa mạc.

 - Em nghĩ em nên đi. Xin ông đừng giận vì những gì em đã nói.

 Hoạ sĩ bước lại gần, vòng tay ôm ngang lưng nàng. Nàng không chịu đựng nổi nữa, áp đầu vào khuôn ngực nở nang của ông và cảm thấy niềm an ủi mênh mang trong hơi ấm toả ra từ người ông. Họa sĩ khẽ vuốt tóc nàng và nói đùa :

 - Tôi chưa từng chinh phục ai nhanh như thế này.

 Rồi ông nghiêm lại.

 - Cô bé ơi, đừng buồn nữa. Tôi không chịu nổi khi thấy em buồn. Em phải tự vượt qua những mặc cảm theo đuổi em bao năm qua. Cuộc sống không phải chỉ là những đè nén. Còn nhiều điều thú vị và đáng yêu nữa em ạ.

 Phương như người mất hồn, cô ngước lên và nói :

 - Em ở lại đây với anh.

 Hoạ sĩ mỉm cười nhìn nàng.

 - Thật sao ? Tình dục không phải là bài thuốc tốt nhất đâu, dù đôi lúc nó cũng hữu hiệu. Cái em cần bây giờ là lòng can đảm. Về khách sạn nghỉ đi, rồi mai hãy gọi điện cho anh. 

 ********

 Phương bước ra ngoài đường. Chiếc taxi đưa nàng đến vẫn kiên nhẫn chờ. Nàng chợt muốn đi bộ về khách sạn, liền đưa tiền cho lái xe rồi co mình lại trong chiếc áo choàng ấm áp, nàng nhẹ nhõm đi trong đêm Đà lạt sương giăng mờ.

 Cuộc gặp gỡ kỳ lạ với người đàn ông như một câu chuyện cổ tích. Và nàng thấy như mình vừa bước ra khỏi một giấc mộng dài, trên môi còn đọng lại nụ hôn nóng bỏng. Có vẻ như cuộc sống của nàng lại bắt đầu một lần nữa...



Regards, LongNX


***********************************************************************
IMPORTANT NOTICE
This email may contain confidential and/ or privileged information that belongs to FPT Software. If you are not the intended recipient or might have received this email by accident from an unreliable source, please notify the sender from FPT Software immediately and destroy this email. Keep in mind that any unauthorized copying, editing, disclosure or distribution of the material in this email is strictly forbidden, plus against the law by which FPT Software and involved clients abide.

No comments:

Post a Comment

CON NGƯỜI và TINH THẦN

CON NGƯỜI và TINH THẦN 1 –  " Nếu có một gã trọc phú hàng to súng lớn, có thể mua biệt thự alibaba cho em ở, xe lếch xù cho em đi, nạp ...