Search This Blog

Friday, December 4, 2020

Bác sĩ pháp y, vụ án nghẹn ngào

[𝐙hihu] Là một pháp y, bạn đã từng gặp phải vụ án nào khiến người ta nghẹn ngào chưa?
_________________
Lược dịch: Minh Le Tam | Bài dịch thuộc quyền sở hữu của dịch giả và chỉ được đăng tải tại Weibo Việt Nam, vui lòng không tự ý repost.
Cảm ơn QTV đã duyệt bài <3
_________________
Cô gái trẻ chết vì bị hãm hiếp, thi thể vô cùng dọa người. Lúc giải phẫu tử thi, người ta phát hiện ra trong bụng cô còn có một bào thai đã chết. Nhưng điều khiến người ta nghẹn ngào nhất không phải là một xác hai mạng, mà là trên thi thể cô gái đó, đồng thời còn phát hiện thêm một bí mật vô cùng kinh hoàng.
Câu truyện được viết dựa theo một vụ án có thực, tên các nhân vật và tình tiết trong vụ án đã được xử lý.
Lấy ra đôi găng tay giải phẫu cỡ 7.5, tôi cúi đầu nhìn vết sẹo trên tay trái để lấy lại bình tĩnh.
Thầy trước đây đã dặn đi dặn lại tôi rằng lúc giải phẫu nếu có thể thì hãy đeo thêm một lớp găng tay vào, "Thường xuyên đụng dao với thi thể, khó tránh khỏi tự chém bản thân." 
Trong đầu tôi lần lượt hiện ra những hình ảnh quen thuộc trong quá khứ, mỗi vết sẹo là một đoạn hồi ức. Tôi biết trong lúc làm việc bắt buộc phải gạt tình cảm riêng tư sang một bên, cho dù rất khó làm được điều này.
Một khi đã đeo găng tay vào thì phải tiến vào trạng thái chiến đấu rồi.
Phòng giải phẫu nằm ở tầng hầm dưới mặt đất của bệnh viện. Trong phòng vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng ông ông phát ra từ chiếc quạt thông hơi đang chạy.
Đang nằm yên tĩnh trên bàn giải phẫu là một cô gái trẻ tuổi, lông mi rất dài, hơi cong cong lên, tựa như đang ngủ.
Một ngày trước, sinh mệnh của cô ấy vẫn chưa bị tước đoạt.
I,
Ánh sáng hơi ngả vàng của đèn giải phẫu đang chiếu lên thi thể lạnh lẽo nằm giữa bàn giải phẫu. Cạnh tường có một hàng tủ để dụng cụ giải phẫu, trong góc tường có vài thùng nhựa màu đỏ chứa nội tạng cơ thể.
Chiều ngày 7 tháng 5, thi thể của cô gái trẻ bị đám trẻ chơi đá bóng trong công viên phát hiện.
Dưới bóng cây loang lổ, đó là lần đầu tiên tôi gặp mặt cô ấy.
Khi đó, thi thể của cô ấy bị vứt cạnh một cây đại thụ, nhìn lướt qua chỉ giống một người qua đường đang nằm nghỉ dưới gốc cây.
Trong không khí tràn ngập mùi tanh nồng của máu và thoang thoảng mùi xác chết. Tôi đặt vali chứa dụng cụ giải phẫu sang một bên, ngồi xổm người xuống.
Mái tóc màu đỏ thẫm của cô ấy trải trên thảm cỏ, lọn tóc xoăn dính đầy cỏ dại, dây buộc tóc màu đen nằm trong bụi cỏ cách đó nửa thước. Nền đất dưới chân có hai đường hằn sâu, cỏ dại cùng lá cây bị dồn lại thành một đống nhỏ, đó là vết tích cô ấy để lại lúc giãy giụa.
Càng nhức mắt hơn là hai vết thương đỏ thẫm hình bầu dục trên nửa thân trên, còn phần bụng thì bị rạch nát về hai bên, ruột lồi lên, rơi ra khỏi mạc nối lớn. Bởi vì có mùi nên tôi đoán có lẽ là đường ruột của cô ấy cũng bị rách hết rồi.
Nhìn sơ qua thì đây là một vụ án cưỡng hiếp giết người, không có dấu vết vật lộn kịch liệt, có khả năng là người quen gây án, cũng có khả năng là do chênh lệch sức lực quá lớn. Nhưng xung quanh không có vật chứng như chứng minh thư, điện thoại, chìa khóa hay ví tiền để xác minh thân phận người chết.
"Cứ đưa thi thể về trước đã." Tôi tháo găng tay ra đứng lên, trong rừng cây đã vô cùng tối tăm, chỉ có vài chú chim bay qua bay lại trong rừng.
Trong phòng giải phẫu, trợ lý giúp tôi cởi quần áo trên người của thi thể, tiến hàng kiểm tra và chụp ảnh.
Chiều cao 1m65, vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp, làn da trắng ngần, vóc người cân xứng.
Trên lưng cô ấy đã xuất hiện những mảng hoen tử thi lớn màu tím, chứng minh rằng sau khi chết vẫn luôn duy trì trạng thái nằm ngửa. Tôi ấn ngón tay xuống, vết hoen hơi nhạt màu đi, đây là dấu vết điển hình của thời kỳ thoát mạch*.
(*) Thời kỳ thoát mạch (hoen tử thi chưa cố định hoàn toàn): bắt đầu từ 12 tiếng sau chết, đôi khi bắt đầu sớm hơn (khoảng 8 - 10 tiếng), từ thời điểm này có sự thoát mạch của hồng cầu và huyết tương ra các mô xung quanh đồng thời với hiện tượng dịch của mô xung quanh ngấm vào lòng mạch, đó là nguyên nhân làm cố định vị trí vết hoen và rất khó xuất hiện hoen tử thi thứ phát khi thay đổi tư thế tử thi. Dấu hiệu ấn ngón tay cũng không rõ ràng, chỉ thấy vết hoen hơi nhạt màu. Nếu rạch qua sẽ thấy máu chỉ còn chảy nhỏ giọt. 
Trợ lý tách miệng và vạch chân tay của thi thể ra, bắt đầu ghi chép, "Co cứng tử thi* xảy ra mạnh ở tất các khớp xương trong cơ thể." Tôi dùng tay vạch mắt thi thể ra, giác mạc đục ngầu, nửa trong suốt, có thể thấy đồng tử co giãn.
*Co cứng tử thi (tiếng Latinh: rigor mortis) là một giai đoạn sau cái chết khi các khớp xương trở nên cứng và khó dịch chuyển, nguyên nhân là do từng phần của các cơ co lại.
Tôi khẽ nhẩm tính trong lòng, thời gian tử vong là tầm 20 giờ đồng hồ trước. Ngước nhìn đồng hồ treo tường, bây giờ là 7 giờ 08 phút tối, cô ấy có lẽ đã chết từ khoảng 11 giờ tối qua. 
Móng tay và môi đã tím bầm, xuất huyết dưới kết mạc và các biểu hiện của chết ngạt, trên môi có vết cắn, vết thương do bị vật nhọn đâm vào vô cùng rõ ràng trên ngực và phần bụng.
Tôi cắt móng tay của cô ấy để lấy chứng cứ, chuẩn bị đem đi kiểm tra DNA bên trong móng tay. Nếu như không sai thì trước khi chết cô ấy đã cào hung thủ.
Là một pháp y, tôi còn có sở trường là cắt tóc. Dựa vào tài nghệ của tôi thì chẳng thể mở rộng kinh doanh được, bởi vì tôi chỉ biết cạo trọc đầu. 
Cạo sạch tóc của cô ấy thì tôi mới có thể quan sát được vết thương ở trên đầu. Trên chẩm thi thể xuất hiện sưng tấy (do chảy máu trong), rõ ràng là cô ấy đã bị hung thủ đánh vào não sau. 
Tôi lấy dịch âm đ.ạ.o của thi thể, hạ thể của cô ấy còn bị cắt một miếng, hung thủ đê tiện ngoài sức tưởng tượng.
Vì để ước lượng được chiều dài vết thương do con dao gây ra, tôi nhét đoạn ruột rơi ra ngoài vào lại khoang bụng, khép hai bên lại, một vết thương dài 15 cm xuất hiện ngay trước mắt.
Trợ lý đứng bên trái thi thể, mô phỏng lại động tác đâm xuống rồi kéo ngược lại về phía mình, có vẻ như là rạch ngang.
"Có lẽ hung thủ đã cầm một con dao nhọn đâm xuống phần bụng bên phải của nạn nhân rồi rạch theo chiều ngang. Đứng ở vị trí này của em thì rạch sẽ rất tốn sức, đến mức phải dùng cả hai tay cầm dao." 
Sau khi khám nghiệm xong, tôi và trợ lý bắt đầu khâu lại thi thể.
Trợ lý của tôi là một cô gái, cô ấy vừa khâu vừa lẩm bẩm một mình: "Đường chỉ phải tinh tế thì mới xứng được với cô gái xinh đẹp như này."
Nhưng cho dù chúng tôi có khâu đẹp đến mấy thì cũng chẳng thể nào bù đắp lại những ngược đãi mà cô ấy phải chịu lúc còn sống, hoặc thậm chí là cả sau khi đã chết.
II, 
10 giờ tối, khói thuốc lá mịt mù trong phòng họp chật kín người, tôi bắt đầu trình bày cho mọi người về tình hình khám nghiệm thi thể và hiện trường. 
Bên kỹ thuật và điều tra mở cuộc họp hội ý, nội dung chỉ triển khai xung quanh danh tính của người chết, thời gian tử vong, nguyên nhân gây tử vong, quá trình gây án và động cơ gây án.
Pháp y là người phát ngôn cho người chết, không những cần làm rõ nguyên nhân tử vong và phương thức gây tử vong mà còn phải cố hết sức suy luận ra được công cụ gây án, phác họa chân dung kẻ tình nghi, thậm chí còn tiến hành dựng lại hiện trường vụ án.
Trách nhiệm đè nặng lên vai người làm pháp y. Mỗi câu nói tôi nói ra đều được đồng nghiệp ghi lại vào trong sổ. Một khi để xảy ra sai lầm, mất mặt chỉ là thứ yếu, không cẩn thận còn mất cả bát cơm.
Người chết bị gãy 5 cái xương sườn, trên người có 4 vết thương do vật cùn gây ra, những thương tích này đều hình thành lúc cô ấy còn sống.
Còn 2 vết thương do vật nhọn gây ra thì hình thành lúc cô ấy sắp chết hoặc là sau khi đã chết. Tôi tạm thời chưa làm rõ được lí do tại sao hung thủ lại muốn phá hoại cơ thể của người chết, tôi suy đoán rằng hung thủ mê luyến cơ quan sinh dục của phụ nữ, tâm lý biến thái.
Cho dù vẫn chưa có kết quả khám nghiệm nhưng tôi đã có thể phác họa sơ bộ chân dung hung thủ: Một đến hai nam thanh niên, mang theo vật nhọn, cao to lực lưỡng, có thể khống chế người chết từ chính diện.
Khi giải phẫu tôi phát hiện ra, trong tử cung cô gái trẻ kia có một bào thai đã hình thành. Đây là vụ án một xác hai mạng. 
Sau khi nghe tôi trình bày, phòng họp như bùng nổ. 
Điều không ngờ tới được là, mới buổi tối hôm trước chúng tôi còn đang suy đoán thân phận người chết thì ngay buổi sáng hôm sau vụ án đã có chuyển biến mới.
Đội hình sự có hơn 30 người, mỗi năm phải phụ trách hơn 1000 vụ án hình sự của toàn khu, thiếu người là chuyện thường gặp. Vì thế mà tôi còn phải kiêm luôn cả nhiệm vụ nhập vào [Hệ thống thi thể chưa rõ danh tính] và [Hệ thống người tình nghi bị xâm hại và mất tích].
9h sáng ngày mùng 8 tháng 5, chúng tôi nhận được một trình báo người mất tích của một cặp vợ chồng già. Hai vợ chồng tầm 50 tuổi, là giáo viên trung học, cả người giản dị nhưng vẫn toát ra một khí chất của người có học. Hai người họ ngồi thẳng tắp trên ghế sofa, vô cùng lịch sự nhưng trên mặt không giấu được sự nôn nóng, cặp kính dày không che được sự mệt mỏi.
Con gái họ - Trần Yến mất tích rồi.
Chập tối ngày 6 tháng 5, con gái họ ra ngoài rồi một đêm không thấy quay trở về. Mới đầu hai người bọn họ không để ý lắm. Con gái 26 tuổi rồi, là giáo viên tiểu học, đã đính hôn với bạn trai, nhà tân hôn đang được trang hoàng.
Đợi đến ngày mùng 7 là sinh nhật của mẹ, Trần Yến vẫn chưa về nhà, điện thoại cũng tắt máy. Sau khi gọi điện cho con rể tương lai Ngô Thăng, cậu ta nói hai ngày trước có nhận được điện thoại của Trần Yến, cô ấy nói rằng tối nay sẽ ra ngoài ăn cơm cùng bạn, từ đấy về sau cũng không gặp cô ấy nữa.
Hai vợ chồng già lấy từ trong túi ra một bức ảnh. Trên ảnh là một cô gái trẻ có đôi mắt to, khuôn mặt trái xoan, mặc chiếc váy trắng, đứng dựa vào gốc cây anh đào. 
Tôi sửng sốt, nhất thời không nghĩ ra được cách trấn an hai vợ chồng, chỉ đành nói thật, "Chúng tôi phát hiện một thi thể nữ, vẫn chưa xác minh được thân phận." Tôi đề nghị họ tới phòng giải phẫu để nhận diện. 
Cặp vợ chồng già trấn tĩnh hơn tôi nghĩ, họ không gào khóc thảm thương hoặc ngất xỉu, chỉ trở nên vô cùng trầm mặc. Tôi có thể cảm nhận được họ đang tự trấn an bản thân. 
Tôi phải hỏi đi hỏi lại vài câu mới nhận được câu trả lời. Lúc lấy máu họ để thử máu, ánh mắt hai người họ chỉ nhìn đăm đăm ra ngoài cửa sổ, kim tiêm đâm xuống ngón tay, máu tươi chảy ra, họ cũng chỉ hơi run tay.
3 giờ chiều ngày hôm đó đã có kết quả. Người chết quả thực là Trần Yến.
Đáng nhẽ ra thứ 6 trước ngày xảy ra vụ án sẽ là ngày đi đăng ký kết hôn của Trần Yến. Nhưng bởi vì cơ quan của Ngô Thăng có việc gấp nên phải đầy lùi lịch xuống vài ngày sau. Nhưng không thể ngờ, Trần Yến vĩnh viễn không còn cơ hội đi đăng ký kết hôn nữa rồi. 
III,
Sau khi nhận kết quả nhận diện, tôi còn nhận được kết quả khám nghiệm tử thi.
Trong âm đ.ạ.o của Trần Yến phát hiện DNA của một người đàn ông, chứng cứ xác thực là bị xâm hại; trong móng tay của cô ấy lại phát hiện ra DNA của một người đàn ông khác. Hơn nữa là hai mẫu DNA này không có trong kho DNA, kẻ tình nghi không có tiền án tiền sự......
Tôi lập tức báo cáo lại kết quả cho cho trung đội điều tra. Bên tổ chuyên án thì tìm ra được một manh mối mới.
Trong buổi tối ngày 7 tháng 5 mà Trần Yến tử vong, một cặp tình nhân đi dạo trong công viên đã bị cướp. Đối phương là 3 thằng nhóc con, khẩu âm người bản địa, tay cầm dao găm bóng loáng. 
Cặp tình nhân kia vô cùng thông minh, vứt túi rồi chạy luôn, bọn cướp cũng không đuổi theo. Tối đó, sau khi cướp được túi thì 3 thằng ranh kia vẫn lang thang trong công viên, bị cảnh sát đi tuần tra bắt được. 
Nửa đêm, phòng thẩm vấn ở tầng một vẫn còn sáng đèn, tôi tiến vào căn phòng gần nhất. Đồng nghiệp đập bàn một cái, nháy mắt với tôi, "Bọn tôi đã có chứng cứ, tiếp theo phải xem thái độ của cậu rồi."
Tôi quay người bước ra ngoài, "Tôi đi lấy lancet."
Một kim đâm xuống, đầu ngón tay của "tóc vàng" ngồi trên ghế thẩm vấn ứa máu ra, tôi dí bông tăm thấm thuốc sát trùng vào vết thương, cậu ta đau đến nghiến răng nghiến lợi. 
"Đồng bọn của cậu đã khai rồi, cậu xem nên làm thế nào đi."
Tóc vàng khai ra hơn 10 vụ cướp túi. Tốn nguyên một buổi tối, ba thằng nhóc đó không hề đề cập gì tới việc cưỡng hiếp giết người. 
Vẫn còn một manh mối khác. Buổi tối xảy ra vụ án, Trần Yến có liên lạc với ba người - mẹ cô ấy, Ngô Thăng và bạn học Trâu Dương.
Tổ chuyên án gọi điện thoại cho Trâu Dương, đầu dây bên kia chỉ reo lên vài tiếng rồi tắt máy luôn.
Trâu Dương là kỹ sư công trình của một công ty lớn, là bạn học của Trần Yến, bạn từ nhỏ của Ngô Thăng.
Cảnh sát đã tới công ty của Trâu Dương điều tra, anh ta được đưa vào danh sách những người được công ty đánh giá cao; hai tháng nữa, anh ta sẽ kết hôn với con gái phó tổng công ty. Nhưng mà đã hai ngày nay không thấy Trâu Dương không tới công ty làm việc.
Tình yêu và sự nghiệp của Trâu Dương đều vô cùng mĩ mãn, dường như không có động cơ để cưỡng hiếp giết người. Nhưng anh ta lại mất tích vào thời khắc quan trọng nhất, và còn không nhận điện thoại.
Tối đó, chúng tôi tới công ty của Trâu Dương, lấy dấu vân tay và DNA trên bàn làm việc của anh ta về xét nghiệm.
9 giờ tối ngày 9 tháng 5, tôi nhận được điện thoại của phòng xét nghiệm DNA thành phố, 3 tên cướp túi kia không liên quan tới vụ án này.
Mà tinh dịch trong âm đ.ạ.o của Trần Yến là của Trâu Dương. 
Chân tướng vụ án đang dần dần hiện ra, những người đã từng tiếp xúc với nạn nhân đều là kẻ tình nghi, manh mối về Trâu Dương nhất định phải điều tra tiếp. 
Chúng tôi suy đoán, Trâu Dương là một trong những kẻ có hiềm nghi lớn nhất, hơn nữa rất có thể là chủ mưu.
IV, 
Trâu Dương như biến mất khỏi thế giới này, cắt đứt hoàn toàn các mối quan hệ xã hội. Điện thoại thì không mở máy, người ta anh ta cũng không liên lạc được với anh ta.
Tổ chuyên án được bố trí ở khắp các trạm xe, sân bay, lục soát tất cả các nơi anh ta có thể ẩn náu. 
Do lực lượng cảnh sát không đủ, bên kỹ thuật chúng tôi cũng được sắp xếp tham gia vào tiểu đội điều tra. Tôi và đồng nghiệp cùng tới nhà mới của Trâu Dương, tìm vợ sắp cưới của anh ta để hỏi thăm tình hình. 
Thoạt đầu nhìn vợ sắp cưới của Trâu Dương có vài phần giống Trần Yến, chỉ là mắt bé hơn, người cao cao gầy gầy. 
Sau khi xuất trình thẻ cảnh sát, chúng tôi được mời vào trong nhà. Căn nhà mới rộng rãi khang trang, trang trí vô cùng sang trọng, tôi đoán ít nhất phải 180 mét vuông. Trên kệ để ti-vi trong phòng khách đặt ảnh cưới, trên tường treo chữ hỉ thêu theo kiểu chữ thập màu đỏ và nút dây Trung Quốc.
Vợ sắp cưới của Trâu Dương nghi ngờ nhìn chúng tôi, hỏi có phải Trâu Dương đã phạm tội gì không, hai ngày nay cô ta không gặp được anh ta rồi.
Đồng nghiệp lấy bức ảnh của Trần Yến đang kẹp trong cuốn sổ ra, "Cô quen cô ấy không?"
Cô ta dường như đoán được điều gì đó, rồi lại không ngừng lắc đầu, "Không thể nào, hai người bọn họ làm sao có thể ở cùng nhau được chứ, chúng tôi sắp kết hôn rồi!"
Chúng tôi chỉ nói Trần Yến đã xảy ra chuyện, có thể có liên quan tới Trâu Dương. 
Hồi lâu sau, cô ta thở dài một tiếng, nói rằng ánh mắt của Trâu Dương lúc nhìn Trần Yến không bình thường. Nhưng cô ta tin rằng, "Trâu Dương là người thông minh, anh ta sẽ không phạm sai lầm đâu."
Thành phố nhỏ, cảnh sát chỉ cần đi hỏi thăm vài nơi đã có thể nghe ngóng được xích mích tình cảm giữa ba người Trần Yến, Trâu Dương và Ngô Thăng. Hồi cấp 3, Trâu Dương và Trần Yến là một đôi.
Trần Yến là hoa khôi của lớp, thành tích học tập cũng rất tốt, có rất nhiều người theo đuổi cô ấy, Trâu Dương chính là một trong số đó. Hồi cấp 3, Trâu Dương theo đuổi thành công Trần Yến, lên ĐH thì hai người phải tách nhau ra, người ở bên Trần Yến đổi từ Trâu Dương thành bạn từ nhỏ của Trâu Dương - Ngô Thăng.
Thì ra Ngô Thăng vốn là anh em tốt của Trâu Dương, cùng nhau lớn lên trong đại viện, thế mà lại bị anh em tốt cướp mất bạn gái. Vì chuyện này mà trong một lần họp lớp, Trâu Dương đã ra tay đánh Ngô Thăng. 
Về sau thì Trâu Dương điều chỉnh lại tâm tư, duy trì khoảng cách với Trần Yến, chí ít là ngoài mặt biểu hiện như vậy, mối quan hệ với Ngô Thăng cũng dần dần được khôi phục.
Vợ sắp cưới của anh ta nghi ngờ Trâu Dương và Trần Yến đã dắt tay nhau cao chạy xa bay rồi, chúng tôi cũng không giải thích gì nhiều, cô ta nói với chúng tôi, 3 năm trước Trâu Dương đã từng mua một căn chung cư nhỏ, đợi sau khi cưới thì cho thuê. Cô ta đã gọi tới điện thoại bàn ở bên đó, không có ai nghe máy.
Bên kỹ thuật của cục cũng đã định vị được lần cuối tín hiệu điện thoại của Trần Yến và Trâu Dương xuất hiện chính là ở trong tòa nhà của căn chung cư đó.
Sau khi thống nhất kế hoạch vây bắt, đội trưởng đội hình sự cho phép tôi đi cùng, để kể cả khi không bắt được người thì cũng phát hiện và tìm ra được bằng chứng hữu dụng.
2 giờ chiều, tôi đi theo sau cảnh sát hình sự đang mặc áo chống đạn, giắt súng ở bên hông, tới trước cửa nhà của Trâu Dương. 
Đây là một căn chung cư theo hình thức khách sạn nằm ở tầng 21. Ngoài hành lang, cảnh sát chia đều ở hai bên cửa, chuẩn bị tập kích bất ngờ.
"Tôi là người bên quản lí, bên trong có ai không?" Cô gái trẻ căng thẳng gõ cửa.
Không có ai trả lời, cho dù là bên trong chung cư hay ngoài hành lang đều vô cùng yên tĩnh. Bên trong mắt mèo không có ánh sáng lọt ra, bên trong có vẻ là một mảng tối đen. 
Mọi người mở chốt an toàn của súng. 
Một cảnh sát khẽ kéo tôi ra, đẩy tôi xuống đứng cuối hàng. Trong lòng tôi vô cùng căng thẳng, mấy năm trước đã có vụ cảnh sát lúc mở cửa ra thì bị nghi phạm đánh chết. Tôi ngẫm nghĩ xem lúc rút lui thì nên chạy đường nào xuống tầng, còn cúi đầu nhìn xem dây giày đã buộc chặt chưa. 
Tôi là một pháp y. Mặc dù không được cấp phép dùng súng, nhưng vụ khí thật sự của tôi nằm ở trong chiếc vali khám nghiệm hiện trường. Sau khi hành động, nhiệm vụ của tôi là phải phát hiện ra dấu vết, vật chứng ở hiện trường.
Đội trưởng giơ súng lên trước ngực, hai tay nắm chặt, khẽ gật đầu với cô gái quản lí. Giây phút cửa được mở ra, anh ấy dẫn đầu xông vào trong, những cảnh sát còn lại cũng theo sau tiến vào trong căn phòng. Sau một hồi hỗn loạn, tầng 21 lại khôi phục sự yên tĩnh.
Rèm cửa sổ trong phòng đều kéo kín, xung quanh tăm tối, tôi có thể nghe thấy tiếng tim mình đập và tiếng hít thở nặng nề của mọi người.
Mùi rượu tràn ngập xung quanh tôi, trong đó còn xen lẫn mùi xác chết đang phân hủy.
Mọi người cầm đèn pin rọi khắp rơi lục soát, một tia sáng chiếu lên trước cửa sổ sát nền, cô gái bên quản lí đã nhìn thấy tất cả, hét lên một tiếng chói tai rồi chạy ra khỏi hiện trường. 
Trong ánh sáng đó, cơ thể của một người đàn ông đang bị rèm cửa quấn lấy một nửa, treo ở trước cửa sổ.
Cậu cảnh sát đứng trước quay lại nhìn tôi, cậu ấy đã bị dọa sợ đến mức mặt tái mét. Tôi cũng cảm thấy máu nóng ở khắp cơ thể đang dồn hết lên não, đến sợi tóc cũng dựng đứng hết lên. 
Không biết là ai đã bật điện phòng khách, mặt của người đàn ông đang treo cổ cũng lộ ra.
Lưỡi anh ta lè ra ngoài một đoạn, mặt tím bầm, vô cùng đáng sợ. Anh ta đang mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quần tây đen ướt đẫm, giày da siết chặt đầu ngón chân. 
Một cảnh sát hình sự gan dạ cầm ảnh của Trâu Dương bước lại gần cửa sổ, giơ lên so sánh để xác nhận. Lông mày rậm, mặt vuông, trẻ tuổi, là Trâu Dương, "Tên khốn này sợ tội nên tự sát rồi!"
V,
Không tới hai ngày mà vụ án đã được phá rồi, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Kẻ tình nghi đã chết, không cần phải qua tòa án xét xử, đối với trinh sát và cảnh sát thẩm vấn cũng thoải mái hơn nhiều. 
Chết mà không đôi chứng là điều không thể tồn tại đối với pháp y. Tôi không hề cảm thấy nhẹ nhõm, còn rất nhiều việc mà khoa kỹ thuật cần phải giải quyết, cần phải có chuỗi chứng cử hoàn thiện vụ án, từ giờ tôi lại phải tiếp tục tìm kiếm chứng cứ từ thi thể và hiện trường. 
"Các trinh sát rút lui, để lại hiện trường cho pháy y." Đội trưởng ra lệnh.
Các cảnh sát hình sự lần lượt rời khỏi hiện trưởng, tôi bắt đầu chuẩn bị khám nghiệm thi thể. Nút thắt dây thừng mà Trâu Dương dùng để treo cổ là cùng một kiểu với nút thắt treo cổ của Saddam Hussein khi bị thi hành án tử hình. Người ta thường gọi là "nút thắt treo cổ". 
Trong căn phòng hơn 40 mét vuông này của anh ta, sàn nhà vô cùng sạch sẽ, trong nhà vệ sinh còn có một cây lau nhà còn ẩm. Trên bàn trà còn có 7 chai rượu rỗng và một chai rượu còn nửa. Rất nhiều người trước khi tự sát sẽ uống rượu để tăng can đảm, cũng giảm bớt sự đau khổ trước khi chết.
Phòng ngủ vô cùng ngăn nắp gọn gàng, gối đầu xếp bên trên chiếc chăn được gấp gọn gàng, không có khăn phủ gối. Tủ đầu giường có hai chiếc điện thoại, điện thoại của Trâu Dương đã hết pin, điện thoại của Trần Yến thì tắt máy. 
Có vẻ như Trâu Dương cảm thấy bản thân chẳng cần thiết phải ẩn náu nữa rồi. 
Tôi khám nghiệm hiện trường, mở cửa tủ lạnh ra, rùng mình một cái. Bên trong có vài miếng thịt màu đỏ - đó là num' vu' và ** của người. (huhu đoạn này ghê quá không dám dịch ra, mọi người chắc cũng biết rồi nhỉ :'( )
Chúng tôi còn tìm thấy một con dao. 
Dựa theo những gì điều tra được ở hiện trường, chứng cứ phạm tội của Trâu Dương đã được xác nhận. Chúng tôi gọi xe chở thi thể tới, đưa thi thể trở về phòng giải phẫu.
Đây là một lần giải phẫu không có áp lực phá án. 
Thể trạng của Trâu Dương vô cùng tráng kiện, da khá đen, lúc hạ dao giải phẫu xuống có thể cảm nhận được cơ bụng của anh ta rất rắn chắc. 
Không cần tiến lại gần cũng có thể gửi thấy mùi xác chết. Những dấu hiện thối rữa này chỉ rõ ra rằng thời gian tử vong là từ 48 đến 72 giờ trước. 
Trên cổ Trâu Dương có vết hẳn chịu lực trước khi chết rất rõ ràng, không có vết thương trí mạng. Xác định là chết do ngạt thở cơ học*. Trong bụng anh ta toàn là bia và rượu, có thể là say nên mới quyết định thắt cổ tự tử.
(*) Ngạt thở cơ học (mechanical asphyxia) ý chỉ dùng bạo lực để ngăn chặn quá trình hô hấp dẫn đến ngạt thở chết.
Tôi lấy tjnk dick bên trong hạ bộ của anh ta, theo lý thuyết thì đã từng tiếp xúc thì chắc chắn sẽ để lại dấu vết, nếu như sau khi hành sự anh ta không tắm rửa, trên người của anh ta nhất định sẽ tìm ra DNA của Trần Yến, nếu vậy thì chuỗi chứng cứ cũng được hoàn thiện hơn.
Sau khi giải phẫu xong, tôi nghiêm túc khâu lại thi thể cho Trâu Dương. Cho dù lúc còn sống anh ta tội ác tày trời, thì lúc chết thi thể vẫn nên được tôn trọng.
Vợ sắp cưới của Trâu Dương sau khi nhận được tin tức đã tới nhận diện thi thể. Cô ta khóc đến mắt đục đỏ ngầu, không còn sự trấn tĩnh như lúc trước nữa, chầm chậm tiến tới bàn giải phẫu, trong mắt khẽ sượt qua một tia thất vọng, trầm mặc trong phút chốc rồi ôm mặt rời đi.
Sau khi đem những thứ vừa thu được đi xét nghiệm, tôi bị đồng nghiệp lôi ra ngoài đánh chén một bữa no nê, cuối cùng thì cũng có buổi tối được ngủ ngon. 
Kể ra thì cũng lạ, tôi gần như ngày nào cũng phải tiếp xúc với thi thể, thế mà từ trước tới nay chưa từng gặp bọn họ trong mơ.
Lòng tôi có chút tiếc nuối, kẻ tình nghi nhất trong vụ án đã chết, có thể vài sự thật sẽ vĩnh viễn bị che giấu rồi.
VI,
Sáng ngày 10 tháng 5, tôi nhận được điện thoại từ cục cảnh sát thành phố, bộ phận cơ thể trong tủ lạnh của Trâu Dương quả thực là của Trần Yến, nhưng con dao tìm thấy trong căn hộ của anh ta lại không phải là công cụ gây án, bên trên con dao không có DNA của Trần Yến. 
Tiếp sau đó, tôi nhận được một tin tức khiến người ta kinh sợ: Bên trong hạ bộ của Trâu Dương không có DNA của Trần Yến, mà lại phát hiện ra DNA của một người đàn ông khác, là cùng một mẫu với DNA trong móng tay của Trần Yến. Trên dây thừng siết chết Trâu Dương cũng tìm ra được DNA tương đồng với hai mẫu trên.
Đã tiếp gần tới chân tướng sự việc thì lại xuất hiện một sai lầm to lớn.
.....[Còn tiếp]
________
Người dịch: Hi vọng các bạn đọc được thì không spoil nha =))))
Mình không phải người học Y nên có vài thuật ngữ chuyên ngành mình không thể chắc chắn được, nếu như có sai sót mong mọi người đóng góp để mình hoàn thiện bài dịch.
_____________

No comments:

Post a Comment

Phật giáo vs cúng sao

Nhiều người nói Phật giáo bây giờ biến tướng, cúng sao giải hạng mê tín dị đoan... Nhưng mất đi cái đó rồi, nhóm những con người có ít họ...