[ZHIHU] "Phú Nhị Đại" thích kiểu con gái như thế nào? (Phần cuối)
______________
Lược dịch bởi: May's Closet - Tủ đồ của May | Bài viết thuộc quyền sở hữu của dịch giả và chỉ được đăng tải duy nhất tại Weibo Việt Nam, vui lòng không tự ý repost!
----
______________
7.
Hôm đó, Phó Duệ Sơn lại nhắn tin trong nhóm mời cuối tuần đi ăn một bữa, tôi mới nhắn riêng cho ông ta.
"Nếu lần này Phó tổng cũng hẹn Tiểu Tân đi chung thì tôi không đi"
Phó Duệ Sơn ngay lập tức gọi cho tôi, lúc bắt máy, tôi làm cho giọng mình nghẹn ngào một chút.
Ông ta liền hỏi tôi làm sao thế.
"Chẳng lẽ ngài không biết tại sao ư? Ai cũng đều nhìn ra ngài thích Tiểu Tân." Tôi dừng một chút, quanh co nói "Dù tôi rất buồn, nhưng cũng không muốn làm người xấu, chắn ngang hai người"
Phó Duệ Sơn đứng hình vài giây, rồi cười haha nói, nói tôi hiểu lầm rồi, "Sao em lại biết tôi thích Tiểu Tân? Sao có chuyện đó được?"
Tôi kể hết một lượt các chuyện mà Tiểu Tân từng nói, "Nếu đây không phải là thích, vậy như thế nào mới là thích?"
Phó Duệ Sơn nói "được, được, được" mấy lần mới nói tiếp, hiểu lầm lớn rồi, rồi lại cười nói "Đúng là con nít mà, tôi có thích em hay không? Em không cảm nhận được sao?"
"Tôi làm sao mà dám nghĩ đến chứ"
Phó Duệ Sơn thở hắt ra một hơi "Uyên Uyên, là do em quá đẹp, quá tốt, tôi mới là người không dám có mơ tưởng gì với em"
Lúc thích hợp thì phải biết nũng nịu, nếu không, làm sao đàn ông cảm nhận được ha.m m.uốn và kho.ái cả.m khi chinh phục bạn? "Trước giờ tôi đều biết bản thân không phải là mẹ hiền vợ đảm gì, nếu tôi ở bên ngài, sợ là không chăm sóc tốt cho ngài được, còn Tiểu Tân thì biết nấu ăn, tính cách lại dịu dàng, nếu ngài với cô ấy ở bên nhau, cổ sẽ chăm sóc tốt cho ngài, cổ thích hợp với ngài hơn, vì vậy, tôi tự ti."
Tiếng của Phó Duệ Sơn truyền ra từ điện thoại quả quyết nói "Tôi rất lo lắng cho em, tối nay tôi nhất định phải gặp được em"
Tôi nhìn thời gian trên điện thoại, đã sắp 10 giờ tối rồi.
Giờ này mà hẹn gặp mặt, trong lòng tôi biết rõ sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng nếu không gặp, Phó Duệ Sơn có nghĩ tôi rất đứng đắn, rồi đi tìm niềm vui mới?
Tôi nghĩ, nếu để mấy người chá.n gh.ét trà xanh miêu tả tình trạng của tôi bây giờ, bọn họ hẳn sẽ nói, giả bộ cái gì chứ, sao không chạy vào lòng người ta rồi khóc lóc cho thỏa nỗi nhớ thương?
Nói thật, tôi thừa nhận là bọn họ nói đúng rồi.
Tôi khóc đến thảm thương, rồi yêu yêu kiều kiều mà chạy vào cái ôm của Phó Duệ Sơn.
Đợi ông ta dỗ dành tôi đừng khóc nữa, tôi nhịn không được cảm thấy có lỗi với Tiểu Tân.
Bởi vì Phó Duệ Sơn nói, "Để tôi xử lý, em không cần lo lắng"
Nhón tay trắng thon của tôi nắm lấy bàn tay tròn tròn của ông ta, nói "Đừng, để em nói chuyện với chị ấy, anh là đàn ông, bị kẹp giữa như vậy, rất khó xử"
Lại dặn dò "Chuyện hai đứa mình ở bên nhau, tạm thời đừng nói với Nguyệt Nguyệt, em còn chưa biết nói với cô ấy như thế nào nữa"
Phó Duệ Sơn thoải mái nói "Không cần lo lắng Nguyệt Nguyệt sẽ thế nào, cháu ấy là người hiểu chuyện, sẽ hiểu cho chúng ta thôi"
Tôi làm nũng nói "Em với cổ là bạn thân, nếu chuyện này để cổ nghe được từ miệng người khác, cổ sẽ không tha cho em đâu"
Phó Duệ Sơn vừa cười to nói một tiếng "được", vừa đem tôi b.ế lên đùi ông ấy ngồi.
Mặt tôi như bị bỏng vậy, đúng là không ngẩng đầu lên được mà.
Kết quả đêm đó, Phó Duệ Sơn trực tiếp hô lên hai chữ, "tho.ải m.ái"
Không lâu lắm, Phó Duệ Sơn ngủ say rồi, ông ta ngủ rất sâu, lại còn ngáy rất to, tôi tưởng cả cái phòng như đang rung theo tiếng ngáy của ông ta vậy.
Tôi nhìn ông ta một cách kỹ càng, tỉ mỉ, nếp nhăn bên khóe miệng thật sâu, da mặt chảy xệ, trên mặt còn có đốm tàn nhang.
Haizz, làm tôi nhớ đến khuôn mặt, làn da và cơ bắp của Dương Dật quá.
Ai nói những đứa con gái ham hư vinh là dạng không công mà hưởng chứ?
Từ trước đến nay, thời gian tôi tốn công tốn sức trên thâ.n đàn ông so với thời gian người khác cố gắng học hành, làm việc ít hơn sao?
Nếu nói, "câu cá" là một phần của sự nghiệp, vậy bây giờ, ngay lúc này, có ai muốn đổi với tôi, ở bên cạnh Phó Duệ Sơn không?
Mùi của người già, không dễ ngửi.
"Ngụm nước" của người già, cũng không dễ nuốt.
Loại cực khổ này, những người suốt ngày kêu gào phải dựa vào chính mình phấn đấu có nuốt trôi được không? Vậy ai có thể nói rằng, những loại cực khổ này của tôi, không phải là phấn đấu?
Giảng đường môn Tâm lý học dạy tôi rằng, "Những ai nắm càng nhiều tin tức trong tay, thì càng dễ dàng điều hướng cuộc nói chuyện theo ý mình"
Vì vậy, sau một hồi "chuyện không thể tả" kia, tôi đã sức cùng lực kiệt rồi, nhưng hôm sau vẫn phải tâm tình cùng Phó Duệ Sơn.
Chúng tôi cùng đắp một cái chăn, nói hết những lời trong lòng.
Nói một lúc, Phó Duệ Sơn mới kể chuyện này, tôi thật không ngờ, bé gái mà tôi dạy thêm là con của vợ cũ thứ nhất, còn người mới ly hôn đây là vợ cũ thứ hai, bà ấy có sự nghiệp thành công nhưng lại không thể sinh con, Phó Duệ Sơn rất mất mát, xa cách thì nhiều, gần gũi thì ít với bà ta, vì vậy, bà ta ngoại tình với trợ lý, còn chủ động nói rõ với Phó Duệ Sơn và yêu cầu ly hôn.
Phó Duệ Sơn vừa ôm vừa vuốt ve lưng tôi nói "Mới cưới bà ấy không bao lâu, liền phát hiện tử cung của bà ấy có vấn đề, mọi người đều đề nghị tôi thử cách khác xem sao, nhưng mà bà ấy xem trọng sự nghiệp, sợ sinh con ảnh hưởng đến công việc, không muốn thử. Còn tôi thì dù muốn có thêm đứa con, nhưng vẫn tôn trọng bà ấy, mỗi ngày hai người sống chung với nhau cũng yên ổn"
"Chỉ là không lâu sau, bà ấy lập một công ty mới ở chỗ khác, lúc ly hôn cũng không muốn làm theo hợp đồng tiền hôn nhân, cái căn biệt thự lớn đó, bà ấy giờ vẫn chiếm một tầng, cũng chỉ là ở thôi chứ không có quyền sở hữu, nếu sau này tôi tái hôn thì là của tôi, còn không thì cứ để bả ở"
Tôi suy nghĩ đắn đo, nguyên nhân mà ông ta và vợ trước ly hôn là do ông ta muốn con trai, mà bà ấy thử cũng không muốn thử sinh con cho ông ta.
Tôi chợt hiểu ra rồi.
Lúc mà em gái tôi phải đem đi cho vì nhà nghèo không có tiền nuôi, tôi có hỏi mẹ tôi, trong nhà nghèo như vậy, sao bố mẹ còn muốn sinh thêm nữa?
Tôi sẽ mãi mãi không quên được câu trả lời của mẹ tôi, "Vì bố mày muốn một đứa con trai, lúc đó mẹ mày lỡ mang thai, cũng muốn biết là con trai hay là con gái, lỡ mà là con trai thì sao, nên cứ sinh ra trước đã"
"Bởi vậy, nếu như sinh ra là em trai mà không phải em gái, thì sẽ đem con đi cho sao?"
Mẹ tôi trầm mặc thật lâu, chỉ "ừ" một tiếng.
Tôi nói với chính mình, đây chắc là "vạn hạnh trong bất hạnh" rồi. Nếu năm đó sinh ra em trai, thì dù tôi có dễ thương hay hoạt bát cũng bị đem đi cho thôi.
Bố tôi đã có anh trai rồi, lại còn nghèo đến mức phải đem con cho người ta, vậy mà còn muốn có thêm con trai nữa, huống chi Phó Duệ Sơn giàu như vậy, đương nhiên càng muốn có thêm con trai rồi.
Tôi nũng nịu ôm lấy Phó Duệ Sơn "Phó tổng, ngài "man" như vậy, làm gì có ai không muốn sinh mấy con khỉ con cho ngài đâu?"
Phó Duệ Sơn chọt chọt chóp mũi của tôi, "Chúng ta đều đã như vậy rồi, em còn gọi là Phó tổng là không được rồi"
"Vậy chẳng lẽ em giống Nguyệt Nguyệt kêu chú Phó sao?" Tôi trêu chọc ông ta.
Hai người chúng tôi chọc chọc ghẹo ghẹo nhau, cuối cùng cũng đổi thành kêu "Thầy Phó"
Tiếng "thầy Phó" này làm tôi tỉnh táo trở lại.
Tôi thử đến phòng sách đọc sách xem có học được gì không. Phó Duệ Sơn không học đại học, phòng sách của ông ta toàn là sách kiểu "Thắng" "làm sao để có lời", "bản chất của doanh nghiệp", "phương pháp tiêu thụ", toàn là mấy cuốn sách tôi nhìn mà muốn nhức đầu.
Người xưa nói không sai, đàn ông chinh phục thế giới như thế nào thì chinh phục phụ nữ như thế đấy. Còn phụ nữ thì chinh phục đàn ông như thế nào thì sẽ chinh phục thế giới như vậy.
Tôi lại nhớ đến năm đầu tiên đến Thâm Quyến, lúc về nhà thì ở sân bay gặp một người giàu có đọc cuốn sách dành cho những người phụ nữ tự lập.
"Phụ nữ tự lập", bốn chữ này, đối với trà xanh mà nói, một người cũng sẽ không dùng đến chúng. Giả bộ một chút thì được, còn nếu làm thật thì cũng chỉ làm cho bản thân cảm động thôi, chứ không làm người khác cảm động được đâu.
Tôi kéo rèm cửa ra, những tòa nhà chọc trời vẫn còn sáng đèn, đủ loại ánh sáng, xanh đỏ tím vàng xen kẽ lẫn nhau, rực rỡ một bầu trời.
Vẻ ngoài trẻ con cũng không l.ừa được sói, xem ra, phải đi một bước này thôi.
8.
Nghỉ hè đến rồi.
Đến mùa chấm thi rồi, 800 tệ một ngày.
Bộ phận chúng tôi, tôi và Thẩm Tiểu Tân đều đăng ký.
Phó Duệ Sơn biết tôi đã đăng ký, còn trách tôi, bảo là, em thiếu tiền thì nói với tôi, làm cái công việc cực khổ đó làm gì, sau đó còn muốn đưa tôi một cái thẻ ngân hàng, bên trong là 20 v.ạn tệ.
Tôi lớn đến vậy rồi, từ trước giờ đều không có ai cho tôi số tiền lớn như thế cả.
Nói không cảm động là gi.ả.
Nói không cần cũng là gi.ả.
Nhưng mà bây giờ, không phải là lúc lấ.y tiền của ông ta.
Tôi nói với ông ta, tiền, em có thể tự kiếm, em ở bên anh đâu phải chỉ vì tiền của anh.
Phó Duệ Sơn không nói gì, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt yêu thương.
Chấm thi ở Quảng Châu, tôi với Thẩm Tiểu Tân ở cùng một phòng.
Tôi nói trước với Phó Duệ Sơn, kêu ông ta ít gọi cho tôi thôi, nhắn tin là được rồi, "Em sợ Tiểu Tân bị shock, không biết cổ có chấp nhận được không?"
Buổi tối Thẩm Tiểu Tân kéo tôi nói chuyện, không biết tại sao dạo gần đây Phó Duệ Sơn lạnh nhạt cô ấy.
Tôi vui trong lòng, nhưng vẫn không tỏ vẻ gì, chỉ nói "Chắc là dạo gần đây ổng có việc bận chăng, lâu rồi em cũng không gặp ông ấp"
Thẩm Tiểu Tân nói "Nguyệt Nguyệt cũng khuyên tôi như vậy, em nói chị có cần chủ động liên hệ với ông ấy không?"
Tôi tư lự một chút rồi bảo "Cũng được đó chị, xem ổng nói sao"
Thẩm Tiểu Tân mở bọc đồ mới mua ra, là một cái túi Gucci màu hồng phấn, nhưng mà tôi biết, cái túi này cũng chưa đến 1 v.ạn tệ.
Cổ vui vẻ nói "Chị mua trước cái túi luôn, đến lúc có lương chấm thi thì bù lại sau, em thấy đẹp không?"
Tôi phụ họa "Đẹp thiệt nha"
Thấy Thẩm Tiểu Tân vui vẻ như vậy, tôi nghĩ nghĩ, liền nhắn cho Phó Duệ Sơn cái tin "Mới nãy Thẩm Tiểu Tân nói với em, vốn dĩ là có người theo đuổi cổ rồi, còn tặng cổ cái túi màu hồng phấn mới ra của Gucci nữa, nhưng mà cổ chê nhà anh ta ngh.èo, muốn bỏ lừa tìm ngựa, có khi Tiểu Tân sẽ nhắn cho anh đó thầy Phó, thầy Phó còn chối là không có sức hấp dẫn hay sao?
Phó Duệ Sơn trả lời: "sức hấp dẫn gì ở đây"
Lại nói "Em thích cái túi nào thì cứ đi mua một cái, thích cái nào thì mua cái đó, đưa anh cái bill là được"
Tôi đương nhiên phải nói với anh ta, tôi không cần.
Lúc đi về tôi hỏi Thẩm Tiểu Tân có liên hệ với Phó Duệ Sơn chưa.
Mặt cổ hơi buồn, bảo là có nhắn rồi đó, nhưng mà ông ấy không trả lời gì hết.
"Chị xem, em với Nguyệt Nguyệt nói đúng rồi, Phó tổng bận lắm"
"Hay là ổng gh.ét chị rồi?"
Tôi dùng sắc mặt nghiêm túc nói "Sao vậy được, chị vừa đơn thuần vừa dễ thương lại lương thiện, ai cũng muốn cưới về nhà!"
"Thật không?" Thẩm Tiểu Tân vui vẻ lại rồi, nhưng vẫn còn ngờ vực hỏi tôi tiếp "Nhưng mà đàn ông đều thích người xinh đẹp hơn mà?"
Tôi thở hắt ra một hơn "Thích thì sao chứ, bọn họ đều thích em, nhưng nói tới chuyện kết hôn, ai nấy đều chạy nhanh hơn thỏ"
Lúc thích hợp, thì phải tỏ ra đáng thương, để giành được sự đồng cảm của người cùng giới, "Chị nghe Nguyệt Nguyệt kể chuyện của em với người yêu cũ chưa?"
Tiểu Tân có vẻ lúng túng, tìm lời an ủi tôi, "Em đừng buồn, chị với Nguyệt Nguyệt đều cảm thấy sẽ có người đối với em tốt hơn, trân trọng em hơn"
Tôi vỗ vỗ mu bàn tay, "Em cũng nghĩ vậy nhưng mà, kể từ chuyện đó, em nhìn thấy đàn ông là thấy gh.ét, chỉ muốn làm bạn với họ thôi."
"Chị cũng vậy, gần đây chị theo dõi bộ phim "Bạn gái thiên tài của tôi", rất xúc động, lúc gặp chuyện thì chỉ có con gái mới giúp được con gái, bởi vì chỉ có con gái mới hiểu được con gái"
Nửa câu sau thì không sai, đúng là chỉ có con gái mới hiểu con gái mà thôi, nhưng lúc gặp khó khăn thì nhất định đừng nhờ con gái giúp đỡ.
Họ không hại bạn là may rồi.
Tôi cười lạnh, bật điện thoại lên đọc cuốn "Thắng", quyết định phải đọc hết trong hai ngày. Lần sau gặp mặt, tôi có thể hỏi ông ấy một vài vấn đề, thầy Phó nhất định sẽ vừa lòng với biểu hiện của em học sinh là tôi đây.
9.
Thầy Phó rất vừa lòng.
Phó Duệ Sơn không thích "mặc áo mưa", tôi đột nhiên có ý này, giả bộ do do dự dự hỏi ông ta, lỡ mà em "có" rồi thì làm sao giờ.
Phó Duệ Sơn phó.ng t.úng ngửa đầu ra sau mà nói "Có rồi thì kết hôn".
Dù đã "thân mật khắng khít" rồi, nhưng lời từ chối vẫn phải nói.
"Em thấy mình còn chưa trưởng thành, cũng chưa đủ tự lập, em cũng chưa chuẩn bị kỹ càng để làm mẹ nữa"
Phó Duệ Sơn nói tôi đừng lo lắng, ổng hứa với tôi, lỡ mà có rồi, thì lập tức mua cho tôi chiếc ô tô, "Em nhìn trúng cái nào, mua liền cho em cái đó"
Tôi vẫn giả bộ giận dỗi, nói lời từ chối "Đây cũng không phải là trao đổi, đồ em muốn, em có thể tự mua được"
Phó Duệ Sơn lại dỗ dành tôi "Sao lại gọi là trao đổi hả? Là ăn mừng. Đợi em với anh kết hôn rồi, không chỉ tặng xe, còn mua cho em một cái nhà nhỏ, lúc em giận anh thì cũng có chỗ để đi. Đàn ông yêu phụ nữ, không mua nhà mua xe, vậy chẳng lẽ là cái cảm giác an toàn gì đó hả? Hay là cái miệng chỉ biết nói suông thôi?
Không thể không nói, Phó Duệ Sơn rất biết dỗ dành phụ nữ.
Tôi lại cảm động nữa rồi.
Không lâu sau, tôi thật sự "có" rồi, Phó Duệ Sơn liền đem cái thẻ ngân hàng lần trước ra đưa cho tôi, nói là "Anh bỏ thêm vào 30 vạ.n rồi, em muốn mua muốn ăn cái gì thì cứ mua cứ ăn thoải mái, đã làm mẹ rồi, tâm trạng phải tốt mới được"
Thẻ đó đã đổi tên thành của tôi rồi.
Lúc đến nhà tôi cầu hôn, mới đầu, mẹ tôi còn chê anh ấy già, sau thì nhận cái bao lì xì dày cộm thì khen "Người càng lớn tuổi thì càng biết thương người nha"
Phó Duệ Sơn cũng không nuốt lời, chưa tới một tuần sau, anh ta dắt tôi đi mua xe, tôi cũng không chọn chiếc quá đắt.
Cả người ảnh đều là của tôi rồi, mua xe cũng không cần mua loại phô trương khoe khoang quá.
Còn cái nhà lần trước mà ảnh bảo mua, tôi kêu không cần đâu, chỉ cần mua một cái nhà lớn, còn mới ở cùng nhau là được rồi "Những lúc giận dỗi, em sẽ không trốn tránh đi nơi khác"
Phó Duệ Sơn mua một căn nhà nhỏ, viết tên tôi, nói "Thời gian này anh đang đầu tư một hạng mục, tiền trong tay không nhiều, chỉ có thể mua đỡ căn nhà nhỏ này, làm em chịu ấm ức rồi"
Phó Duệ Sơn còn phòng ngừa tôi, một bản thỏa thuận tiền hôn nhân xuất hiện trước mắt tôi, là về quyền sở hữu công ty, chủ yếu là ý của các cổ đông yêu cầu.
Tôi không ngờ Phó Duệ Sơn làm được đến mức này, hỏi cưới rồi, mang bầu rồi, nếu không kết hôn thì đúng là "cưỡi hổ khó xuống".
Nhưng mà, tôi cũng nghĩ kỹ rồi, mấy người chị em trà xanh đều bảo trước khi kết hôn phải ký hợp đồng tiền hôn nhân, lỡ mà có ly hôn cũng chỉ được chia một cắc bạc mà thôi, mà tôi tại sao lại không thể chấp nhận được bản hợp đồng này chứ? Khi mọi chuyện đã chắc chắn rồi thì tôi nói với Vương Nguyệt và Thẩm Tiểu Tân, tôi sắp kết hôn rồi, chồng là Phó Duệ Sơn.
Vương Nguyệt vẫn bình thản mà tiếp nhận tin tức này, còn Thẩm Tiểu Tân lúc đó thì mặt đều trắng bệch hết.
Tôi cũng không còn cách nào, vì để có được hạnh phúc, cũng không thể cứ mãi đắn đo tâm tình của người khác được.
Với lại, ngay từ đầu, cổ cũng không phải là bạn của tôi.
Mọi chuyện đều tốt đẹp, chỉ là cái tầng biệt thự mà vợ trước của Phó Diệu Sơn ở chắc không lấy lại được, bà ấy ở đó cũng vài năm rồi. Chúng tôi cũng không kết hôn ở Thâm Quyến, Phó Duệ Sơn nói, ổng kết hôn lần này là lần thứ ba rồi, tổ chức ở đây có khi sẽ rước lấy chê cười.
Tôi tỏ vẻ, em hiểu mà.
Dù cũng có chút buồn, nhưng tôi sẽ không vì cái hôn lễ mà quậy cho Phó Duệ Sơn không vui.
Ở Thâm Quyến, Phó Duệ Sơn mời hai bàn, đều là bạn tốt lâu năm của ông ta, Vương Nguyệt không tới, nhưng bố mẹ Vương Nguyệt có tên trong danh sách.
Mà ở quê tôi, Phó Duệ Sơn hào phóng tổ chức hôn lễ cấp bậc cao nhất, mọi chi tiêu đều do anh ấy trả, bố mẹ tôi, anh chị tôi, tất cả đều hài lòng, mà tôi, cũng được gả đi một cách lộng lẫy trước mặt bạn bè thân hữu.
Ngày đó, tôi đăng một tấm hình đám cưới, thông báo "thiên hạ" biết, tôi, Tưởng Uyên Uyên, cưới chồng rồi.
Cũng có người mắn.g tôi không có giá, nhưng tôi không nghĩ như vậy, ở chốn thành thị phồn hoa này, trước giờ đều không thiếu những người con gái trẻ tuổi xinh đẹp thông minh, nếu không sao lại gọi nơi đây là "Thư Đô"?
Chú thích: Thâm Quyến là thành phố có nữ giới nhiều hơn nam giới, nên mới được gọi là Thư Đô.
Kết hôn với Phó Duệ Sơn, cái nhà cái xe mà người ta kiếm nửa đời cũng chưa mua được thì tôi có rồi, huống chi, tôi còn có thể học tập kinh doanh từ ông ta.
Phó Duệ Sơn, là sự lựa chọn tốt nhất của tôi.
10. Kết (Tóm tắt)
Mọi người tưởng câu chuyện đến đây là kết thúc?
Không!
Đây mới là cái kết.
Dương Dật cưới bạn học cấp 3, cũng xem như môn đăng hộ đối.
Vương Nguyệt không hề đơn thuần như mọi người vẫn nghĩ, Vương Nguyệt thừa biết là Phó Duệ Sơn có ý với Tưởng Uyên Uyên, nhìn hai người họ tán tỉnh nhau mà Vương Nguyệt chán nản, nên mấy lần sau đều không muốn đi cùng, cô khuyên được Thẩm Tiểu Tân nhưng không thể ngăn cản Tưởng Uyên Uyên! Nên Vương Nguyệt cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên.
Lúc Phó Duệ Sơn ly hôn với vợ trước, đã chia tài sản như này, ông ta 4 phần, vợ trước 6 phần, hiện nay vẫn còn là bạn, hợp tác chung!
Lúc sinh con, là con gái, phải sinh mổ, Phó Duệ Sơn muốn Tưởng Uyên Uyên sinh thêm, nhưng Tưởng Uyên Uyên không chịu, muốn thay đổi điều kiện bản hợp đồng tiền hôn nhân, sau đó không đạt được thỏa thuận, hai người ly hôn.
Đối lập với hình ảnh ngọt ngào của vợ chồng Dương Dật thì những bức ảnh cưới của Tưởng Uyên Uyên không hề có mặt của Phó Duệ Sơn!
Tưởng Uyên Uyên không hề hiểu, để đổi lấy vinh quang nhất thời đó, cô đã để mất những gì!
Lời nhắn của tác giả: Đây là một câu chuyện có thật được tác giả sửa đổi/che giấu một số yếu tố không ảnh hưởng đến nội dung chính để phù hợp hơn.
Trans: Có một bạn bình luận đúng về bản chất của bài này rồi đó, hy vọng lúc đọc phần kết, mọi người sẽ xâu kết được mọi chuyện và hiểu rõ ràng.
______________